Tuy trong lòng nặng nề nhưng ta sự quả quyết của chàng làm bật :
“Chàng không hiểu đâu.”
“ là hoàng thân quốc thích.”
“Phụ thân ta là Thừa tướng.”
“Đích mẫu là tiểu thư duy nhất của Hầu phủ.”
“Chỉ cần lấy ra một người cũng đủ ảnh hưởng triều cục.”
“Mà ta chỉ là một tiểu nữ tử, thậm chí còn từng ra khỏi cửa mấy lần.”
“Hoàng thượng sao có thể quan tâm đến cảm xúc của ta chứ?”
chỉ :
“Ngài ấy sẽ quan tâm.”
Không ta hỏi tiếp, chàng liền chuyển đề tài:
“Không nàng nói sẽ thay cho ta sao?”
Suy nghĩ của ta lập tức chàng kéo đi:
“Đúng rồi, chàng cởi áo đi, vết thương dưới bụng còn lành.”
Chàng cởi áo ngoài, lộ thân rắn chắc khỏe mạnh.
Ta chấm chút mỡ rồi bôi lên vết thương cho chàng như mọi lần.
Ngón tay lướt nhẹ qua làn da trơn nhẵn, mỡ mát lạnh thân nhiệt chàng làm ấm lên.
Không chỉ có khuôn tuấn tú, còn có thân hình cực kỳ xuất sắc.
Vai rộng chân dài, vòng eo rắn chắc.
Cơ ngực, cơ bụng, cơ lưng đều có những đường nét mượt mà, tuyệt đẹp.
Đang lúc ta mải mê suy nghĩ vẩn vơ thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến bước chân:
“Minh Gia, con có trong đó không?”
Là giọng của phụ thân!
Ta suýt nữa nhảy dựng lên, cuống cuồng kéo lại vạt áo đang xộc xệch của :
“Phụ thân ta tới rồi, chàng mau trốn đi!”
Chàng khựng lại, vẻ có chút kỳ quái:
“Ta trốn ta sao?”
Ta nói như gió:
“Phụ thân ta là Thừa tướng, dưới một người vạn người, mỗi ngày đều được diện thánh.”
“Nếu ấy phát hiện chàng đang ở trong phòng ta thì cả hai chúng ta chết chắc!”
“ , chàng trốn đi, ta ra tiếp phụ thân.”
Ta vội vã đảo tìm nơi giấu người.
Phòng quá nhỏ, tủ áo lại thấp, không thể chui được.
Nơi duy nhất có thể giấu người là…
Ta đẩy mạnh lồng ngực cường tráng của , ép chàng nằm lên giường rồi dùng chăn gấm quấn lại, hạ giọng gấp gáp:
“Chàng đừng lên , ta tiễn phụ thân đi .”
Ngay lúc ấy vang lên một “két”, cửa phòng đẩy ra.
4
ta đập như trống trận nhưng cố gắng trấn tĩnh hành lễ với phụ thân:
“Phụ thân, người sao lại đến đây?”
một hai năm rồi từng bước chân đến viện của ta.
Phụ thân đảo nhìn quanh, lông mày nhíu lại:
“Sao trong phòng con có mùi ?”
ta khẽ run lên, bèn hướng một bên má sưng vù sang cho xem:
“Con đang bôi cho mình.”
chỉ “ừ” một , chẳng hề quan tâm vết thương nặng hay nhẹ, cũng chẳng hỏi ai đánh.
Phụ thân ngồi xuống trước bàn bát tiên, vẻ nghiêm nghị:
“Ngày mai con sẽ diện thánh nên ta đến căn dặn một chút.”
“Bệ hạ chấp chính nhiều năm, tính tình lạnh lùng cứng rắn, quyết đoán không ai bì kịp.”
“Ngay cả ta cũng khó nắm bắt tâm ý ngài ấy.”
“Ngày mai nhập con nhớ ăn nói cẩn trọng, không được xúc phạm long nhan.”
Ta khẽ dạ một .
Sắc phụ thân dịu đi đôi chút:
“Minh Gia, ta lòng con ấm ức.”
“Nhưng điện hạ đích thân đến cửa cầu hôn.”
“Vì nhà họ Lưu, cũng vì tỷ tỷ con, tất sẽ ra .”
“Con gả cho rồi, bất kể hắn đối xử ra sao cũng chóng viên phòng, sinh con nối dõi.”
Từng lời từng chữ như hàng ngàn mũi kim đâm ta.
Con thỏ nhỏ trong lòng cũng lặng yên, không còn nhảy nhót nữa.
Ta sắp gả cho , đây là chuyện họ quyết định.
Ta nhắm , sắc trắng bệch:
“Con rồi.”
Phụ thân cuối cùng cũng nở nụ :
“Đây mới là nữ nhi ngoan của ta, con…”
nói dứt lời thì ánh đột nhiên dừng lại giường ta, chỉ thấy trong chăn gấm màu hồng lộ ra một góc ngọc .
Ngọc làm bằng ngọc bích, mang lại cảm giác ấm áp khi chạm .
Vừa nhìn là đồ đắt tiền dành cho nam nhân.
ta lập tức nhảy lên cổ họng.
Là ngọc của !
Phụ thân biến sắc:
“Lưu Minh Gia, trong phòng con giấu còn người khác sao?!”
giận đến run người:
“Nếu ta con dám tư thông với nam nhân lạ, coi chừng ta cho con lồng heo dìm sông!”
Phụ thân mặc kệ ta ngăn cản, sải bước xông tới, giật mạnh chăn gấm giường!
5
Bên trong chăm gấm trống không.
ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mồ hôi lạnh chảy sau lưng gần như ướt đẫm cả áo trong.
Ta cố nặn ra một nụ :
“Phụ thân nhìn nhầm rồi, đây là ngọc của di nương lại cho con, sao có thể là của người ngoài được.”
Phụ thân chau mày nhặt ngọc lên, còn nghi ngờ:
“Sao miếng ngọc này nhìn quen quá.”
Ta lập tức lấy lại ngọc , vội vã lấp liếm:
“Chỉ là hoa văn phổ thông thôi, có khi người từng thấy phố thôi mà.”
“Trời cũng không còn sớm, mai con còn diện thánh, phụ thân nghỉ sớm đi.”
Sau khi tiễn phụ thân rời khỏi viện, ta mới thở phào một hơi.
Chân tay run lẩy bẩy, đứng cũng không vững.
“… , chàng ra đi, phụ thân ta đi rồi.”
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có ta vọng lại.
ta khẽ siết chặt, một nỗi bất dâng lên:
“ , chàng… còn ở đây chứ?”
Ánh nến trong phòng chập chờn lay động, bóng in lên vách tường loang lổ.
Còn người mà ta gọi tên chẳng rời đi bao giờ.
Cũng giống như lúc chàng đến – lặng lẽ như gió thoảng.
Nếu không trong phòng còn mùi , tay ta cầm miếng ngọc ấy…
Chắc ta gần như lầm tưởng một tháng qua chỉ là giấc mơ.
Nhưng ta thậm chí còn kịp chính thức biệt chàng.
6
Ta nằm trằn trọc không sao ngủ nổi.
Hương quẩn quanh suốt đêm cuối cùng cũng phai nhạt.
Sáng hôm sau, ta thức dậy với đôi sưng đỏ, khiến nha hoàn đến trang điểm sợ đến giật mình.
Đích tỷ hôm nay cũng theo chúng ta diện thánh.
Thấy đôi sưng húp của ta, nàng ta liền đưa tay che miệng, khúc khích:
“Nhị muội, vì quá phấn khích khi sắp được gả cho nên muội mất ngủ suốt đêm không?”
tạo ấn tượng với Hoàng thượng, hôm nay nàng ta tô son điểm phấn rực rỡ, cả người toát ra mùi son phấn nồng nặc.