Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Thực ra, tính toán của La Trường Hà đã sai bét rồi.
Với kiểu bệnh nhân như Mạc Huệ Tình, trong tay Giám đốc Ngô ít nhất cũng có đến mấy chục người tương tự, thời gian và tinh lực có thể dành cho cô ta rất hạn chế.
Cách tốt nhất đáng ra phải là để tôi tiếp tục điều trị, gặp chỗ nào khó thì báo cáo lên Giám đốc Ngô.
Nhưng hai người bọn họ lại làm rối tung mọi thứ lên, thành ra chẳng ra sao. Tự làm tự chịu thôi!
Rất nhanh, bọn họ phát hiện có gì đó không ổn, lại muốn quay về tìm tôi. Nhưng hồ sơ bệnh án không rút lại được nữa, buộc phải theo Giám đốc Ngô.
Đến khi Giám đốc lại một lần nữa hủy buổi khám, đi tham gia hội thảo, La Trường Hà bắt đầu bồn chồn.
Anh ta đến nhà mẹ tôi tìm tôi, giọng dỗ dành nhẹ nhàng:
“Vợ ơi, còn giận anh hả?
Em xem anh là dân kỹ thuật, đàn ông kiểu cứng nhắc mà, đâu có giỏi ăn nói!
Chấp nhặt chuyện thái độ với anh làm gì cho mệt đúng không?”
Đàn ông cứng nhắc không giỏi ăn nói — đúng là anh ta dám tự tâng bốc bản thân ghê thật. Hơn ba mươi tuổi, bụng bia đầy dầu, mà còn bày đặt giả bộ ngây thơ gì nữa?
Huống hồ, khi nói chuyện với Mạc Huệ Tình, tôi chẳng hề thấy anh ta có EQ thấp tẹo nào. Nụ cười dịu dàng như thế, là thứ tôi chưa từng thấy bao giờ.
Trước kia sao tôi không nhận ra nhỉ?
Yêu đương quá ít, năng lực nhận diện tra nam cũng thấp theo.
Học hành chăm chỉ là con dao hai lưỡi — nó khiến tôi có học vấn, nhưng cũng cướp đi thời gian, khiến tôi không biết nhìn người.
Tôi giữ phong thái của một bác sĩ, không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu, biểu cảm mơ hồ.
Tôi đang âm thầm giăng lưới.
La Trường Hà bắt đầu sốt ruột:
“Không phải chứ vợ, em đừng nghi ngờ anh với Huệ Tình có gì đấy nha?
Nếu thật sự có, bọn anh đã đến với nhau từ lâu rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa!”
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta diễn, chẳng vạch trần, chỉ hỏi:
“Anh tìm tôi có chuyện gì không? Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Anh ta lập tức nhiệt tình:
“Em xem anh này, dạo này bận chăm lo chuyện của Huệ Tình, quên mất phải quan tâm em.
Lại đây nào, để anh bóp vai cho em.”
Tôi khẽ nghiêng người, tránh xa đôi tay bẩn thỉu của anh ta:
“Có chuyện thì nói thẳng ra đi!”
6
Anh ta cười gượng:
“Đã là vợ chồng già rồi, còn khách sáo với anh làm gì.”
La Trường Hà là dân IT, xuất thân từ thị trấn nhỏ. Trước đây tôi thấy anh ta chất phác, bây giờ thì thấy mùi bùn đất nồng nặc, vô cùng khó chịu.
Tuy tôi muốn từ từ “dẫn rắn ra khỏi hang”, nhưng vẫn có chút không nhịn được, nên thẳng thắn nói:
“Anh đến là có chuyện nhờ tôi, đúng không?”
Anh ta đưa tay gãi mũi, cười nhạt:
“Không hổ danh là vợ anh, bị em đoán trúng rồi.”
Tôi nhìn anh ta một cách điềm đạm, khẽ gật đầu, ra hiệu cứ nói tiếp.
Anh ta ho nhẹ một tiếng, cố nén xấu hổ, nói với tôi:
“Bạch Chi, đúng là em nói đúng. Bệnh tình của Huệ Tình rất nan giải, em nói thật cho anh biết đi, rốt cuộc nên làm thế nào?”
Tôi cảm thấy anh ta đang từng bước chui vào bẫy, nên bắt đầu kiên nhẫn hơn:
“Không phải Giám đốc Ngô đã tiếp nhận rồi sao?”
La Trường Hà nhìn tôi đầy mong chờ:
“Giám đốc Ngô là người cực kỳ bận, tới giờ anh mới gặp được ông ấy hai lần. Mà nói thật với em, ngoài ông ấy ra, anh cũng tìm thêm mấy bác sĩ nữa rồi, nhưng ai cũng nói nước đôi, chẳng rõ ràng gì cả. Em giải thích kỹ cho anh đi.”
Lúc tôi sẵn sàng giải thích đàng hoàng, thì anh ta quát tháo, mắng nhiếc tôi. Giờ lại quay về cầu xin?
Tôi đè nén ý cười giễu trong lòng, cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng:
“Em không thể nói quá nhiều. Dù sao em cũng còn non kinh nghiệm, nếu nói khác với Giám đốc Ngô thì cũng không hay. Anh đã chọn theo ông ấy rồi, thì cứ tiếp tục đi.”
Sắc mặt La Trường Hà lập tức sa sầm.
Nhưng tôi nhanh chóng đưa cho anh ta một tia hy vọng. Tôi viết mấy chữ lên tờ giấy, đưa cho anh ta:
【Đây là một trang web nổi tiếng trong nước về chuẩn bị mang thai, lên đó tra cứu thêm đi, thông tin đủ cả, còn có cả chuyên gia góp mặt.】
Anh ta lập tức cầm lấy, quay người đi luôn, có vẻ muốn về bật máy tính tra cứu ngay.
Không buồn nói với tôi một câu dư thừa nào, đúng kiểu “qua cầu rút ván”.
Nhưng theo tôi đoán, chắc chắn anh ta sẽ quay lại rất nhanh.
Quả nhiên, khoảng một tuần sau, sau khi đã tra cứu cả đống thông tin và tiêu hóa xong, anh ta lại mò tới trước mặt tôi:
“Bạch Chi, anh tra rồi. Huệ Tình… không còn hy vọng nữa.”
Tôi làm bộ chân thành:
“Cũng không hẳn là như vậy…”
Anh ta lắc đầu:
“Phải làm nhiều cuộc phẫu thuật, rồi mới có thể làm thụ tinh ống nghiệm. Không dày vò hai ba năm thì không xong. Mà kể cả vậy, cũng không chắc thành công.
Những bệnh kia còn có thể tái phát.”
Tôi lạnh lùng cười trong lòng. Bây giờ mới biết sợ à?
Không kịp đề phòng, tôi bị anh ta nắm lấy tay. Anh ta nhìn tôi tha thiết, nói:
“Vợ à, anh muốn đưa Huệ Tình sang Mỹ, làm hỗ trợ sinh sản kiểu FZ bên thứ ba.
Như vậy có thể đảm bảo tỷ lệ thành công, mà cô ấy cũng đỡ phải chịu khổ.”
Tôi khẽ cười, trong lòng nghĩ: cuối cùng thì cũng cắn câu rồi.
“Tốn nhiều tiền lắm phải không?”
Anh ta như hạ quyết tâm rất lớn:
“Cần một trăm vạn, không phải khoản nhỏ. Nhưng vợ à, hai ta đều có khả năng kiếm tiền, anh cầu xin em giúp anh, giúp Huệ Tình, cho cô ấy mượn trước một trăm vạn, rồi từ từ trả sau. Em thấy sao?”
Tôi mỉm cười chân thành:
“La Trường Hà, anh đã từng nghĩ chưa? Chỉ cần chúng ta ly hôn, anh sẽ được chia hai trăm vạn, chẳng cần phải xin xỏ tôi làm gì.”
Nụ cười của tôi dần trở nên lạnh lẽo:
“Nhưng nếu anh muốn tôi móc một trăm vạn ra đưa cho người khác, thì tôi sẽ không làm.
Cho nên, ly hôn chính là lựa chọn tốt nhất dành cho anh.”
7
Anh ta trợn trừng mắt, không dám tin nhìn tôi.
Một lúc sau, môi run rẩy, lắp bắp hỏi:
“Em… em vừa nói gì?”
Trong bộ phim kinh điển Kramer vs. Kramer có một câu như thế này:
Ly hôn, nghĩa là mối quan hệ quan trọng nhất trong cuộc đời bạn đã thất bại.
Tôi khẽ thở dài, thần sắc có phần mệt mỏi.
Vì vậy, ly hôn đối với tôi, chẳng qua chỉ là kịp thời cắt lỗ mà thôi, không thể gọi là người chiến thắng.
Nhưng ít nhất còn hơn là tiếp tục vùng vẫy trong vũng bùn.
Phải mau chóng thoát khỏi anh ta.
Tôi tự nhủ như thế.
Thế nên tôi đã nhảy ra khỏi ranh giới cuối cùng, không còn do dự nữa.
Sau khi tự mình tiêu hóa hết cảm xúc tiêu cực, tôi bình tĩnh nói với anh ta:
“Tôi không đồng ý cho Mạc Huệ Tình vay một trăm vạn. Nếu anh nhất quyết muốn vay giúp cô ta, vậy thì chúng ta ly hôn.”
Ly hôn là điều chắc chắn phải xảy ra.
Nhưng tôi muốn ly hôn dứt khoát, giành được quyền nuôi con một cách chắc chắn, thì phải tính toán cẩn thận.
Bây giờ chính là lúc thu lưới rồi.
La Trường Hà kinh ngạc nhìn tôi, một lúc lâu không thể phản ứng kịp.
Tôi cười lạnh, giễu cợt nói:
“Ly hôn, cầm tiền đi tìm tự do, chẳng phải là điều khiến anh vui sao?”
La Trường Hà như vừa tỉnh mộng.
“Không phải vậy.” Anh ta cuống đến mức tay run rẩy, “Chúng ta đang bàn chuyện giúp đỡ người khác, sao lại thành ra ly hôn rồi?”
Tôi cười nhạt, giọng đầy mỉa mai:
“Giúp người khác? Anh muốn tôi móc ra một trăm vạn để giúp người khác á?
Anh bị nước vào não hay là miệng bị thủng rồi?
Anh ngu thì tự đi mà điên, đừng lôi tôi theo!”
Tôi ngừng lại một chút, rồi tiếp:
“Anh vội vàng đưa Mạc Huệ Tình sang Mỹ làm thụ tinh ống nghiệm, chắc cũng biết càng lớn tuổi thì tỷ lệ thành công càng thấp rồi chứ?
Vậy thì đừng chần chừ nữa, ly hôn sớm đi.”
“Vợ ơi…” Anh ta hoảng hốt kéo tay áo tôi, “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn. Chuyện gì cũng có thể bàn bạc mà.”
“Không có gì để bàn cả.”
Tôi dứt khoát rút tay áo ra:
“Anh chỉ có thể chọn. Là đàn ông thì dứt khoát chút đi.”
Rồi tôi tung đòn chí mạng:
“La Trường Hà, anh đã ngoại tình.
Về việc đã tiến tới bước nào, tôi không buồn quan tâm. Nói chung, dù anh không đồng ý ly hôn, tôi cũng sẽ đơn phương khởi kiện.
Tôi cho anh ba ngày để suy nghĩ.
Anh đã lãng phí mười năm của tôi, bây giờ chỉ cần thoát khỏi anh sớm một ngày, đối với tôi mà nói, đều đáng để ăn mừng.”
Tôi khuyên anh ta nên ‘đẹp mặt chia tay’, để tránh tổn thương lần hai, sau này gặp lại cũng đỡ thành kẻ thù.
La Trường Hà nhìn tôi hoảng loạn, không biết phải làm gì.
Giờ tôi chỉ muốn thoát khỏi anh ta càng sớm càng tốt, nên sau khi buông lời cay nghiệt, lại thêm chút dịu giọng:
“Chúng ta còn có con, đừng làm mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn.
Với tình trạng công việc của tôi bây giờ, khả năng tái hôn là rất thấp. Tôi sẽ chăm sóc con cẩn thận.
Ngôi nhà này sau này vẫn là nhà của anh, con cũng vẫn là con của anh.
Anh còn gì mà không đồng ý nữa?”
Tôi không biết câu nào đã lay động được anh ta, chỉ biết ba ngày sau, anh ta mặt mày tái nhợt đến tìm tôi, nói rằng đồng ý ly hôn.
8
Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không có thời gian để buồn bã, lập tức dốc toàn lực vào công việc bận rộn và căng thẳng.
La Trường Hà là một lập trình viên ngoài ba mươi, quản lý cấp thấp ở công ty. Thật ra, giai đoạn kiếm được nhiều tiền nhất của anh ta là mười năm trước.
Còn tôi thì ngược lại, mức lương hàng năm vài chục vạn mới có được trong hai năm gần đây, nhưng quãng đời tốt đẹp của tôi vẫn còn ở phía trước.
Cho nên khi ly hôn chia đôi tài sản, tôi coi như là người có lợi.
Dĩ nhiên, những năm tháng tuổi xuân bị hao mòn thì chẳng thể đo đếm được. Không dám nghĩ đến, nghĩ đến là thấy rùng mình.
Tôi thuê cho con một bảo mẫu có học vấn cao để hỗ trợ mẹ tôi chăm sóc nó.
Như vậy, cuộc sống tạm thời yên ổn.