Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hỉ Thước kéo mạnh ta đứng dậy, ta vẫn chìa tay về phía Trình Kiều Nhi:
“Kiều Nhi tỷ tỷ, đừng bỏ ta lại một mình!”
Khi mọi người lần lượt ra về, Hỉ Thước nói sẽ dẫn ta đi gặp công chúa, ta hoàn toàn sụp đổ, nước mắt rơi lộp bộp.
Hu hu hu, cứu mạng, ta muốn về nhà, ta muốn gặp phụ mẫu, phụ thân đã hứa dẫn ta đi ăn chân giò lớn mà!
04
Ta vừa nức nở vừa theo Hỉ Thước đi về phía công chúa.
Vừa đi ta vừa hỏi:
“Hỉ Thước cô cô, ta muốn hỏi, tại sao điện hạ lại chọn ta?”
Hỉ Thước mỉm cười dịu dàng đáp:
“Điện hạ nói ngươi đầu óc có vấn đề.”
Ta: ???
Vị công chúa này có sở thích gì kỳ lạ vậy!
Khi ta tới gần công chúa, nàng chậm rãi vén rèm sa lên.
Phía sau rèm lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp đến mức ta không thể thốt nên lời.
Làn da trắng mịn, sống mũi cao, đôi mắt nâu sâu thẳm, dáng vẻ cao quý, tao nhã, tựa như tiên nhân hạ phàm.
Chỉ tiếc rằng, công chúa bẩm sinh không thể nói chuyện, là một người câm.
Đột nhiên, ta cảm thấy làm bạn đọc cho công chúa cũng không quá tệ, mỗi ngày được ngắm một mỹ nhân như vậy, cũng xem như mãn nhãn.
“Tham kiến công chúa điện hạ.”
Vừa mới khóc xong, khi nói câu này, thật sự không nhịn được, thổi ra một cái bong bóng mũi.
Công chúa ghét bỏ lấy tay che mũi, sau đó đứng dậy, được Hỉ Thước đỡ đi ra ngoài.
Nàng đã chê ta đến vậy, tại sao còn giữ ta ở lại trong cung? Hu hu hu, càng nghĩ càng tủi thân.
05
Ta được sắp xếp ở thiên điện của Trường Lạc cung, hôm đó công chúa không triệu kiến ta.
Thực ra ta không hiểu, công chúa là người câm, nàng cần bạn đọc làm gì? Cần là người đọc hộ mới đúng chứ.
Ta là nữ nhi nhà võ tướng, nói không ngoa, chữ nghĩa còn chưa nhận mặt được hết, công chúa cố tình giữ ta lại làm bạn đọc, liệu đầu óc nàng có bị lừa đá không?
Đêm đến, ta nằm trằn trọc trên giường.
Nhớ nhà thì cũng có, nhưng chính yếu là đồ ăn ở Trường Lạc cung quá tệ.
Mỗi bữa ta ăn một mình trong thiên điện, mỗi món chỉ được một chút, nói cho sang mồm là giữ dáng. Giữ dáng cái gì chứ, không ăn no còn chẳng sống nổi, nói gì giữ dáng!
Cảm giác đói cồn cào ruột gan, đói đến mức ngũ tạng lục phủ đều đau.
Ta bật dậy, khoác đại một chiếc áo, thừa lúc trời tối lẻn đến nhà bếp nhỏ.
May mắn là cung nữ hầu ta đã ngủ say, nếu không cũng chẳng chạy thoát.
Dân lấy ăn làm trời, ta vừa thích ăn, cũng thích nấu.
Xắn tay áo lên, leng keng loảng xoảng bắt đầu thao tác.
Nguyên liệu trong nhà bếp nhỏ khá phong phú, nhưng vì quá đói, ta chỉ làm một bát mì nước đơn giản, cho thêm rau xanh chần và thịt bò thái mỏng của đầu bếp.
Vừa gắp sợi mì lên, ta bỗng thấy sống lưng lạnh toát.
Nhưng ta không quan tâm, mỹ thực ở trước mắt, dù có quỷ, cũng phải để ta ăn xong mới tính.
Chưa kịp há miệng, sau lưng vang lên tiếng muỗng gõ xuống bàn.
Lúc đói bụng thì đầu óc không có sức để suy nghĩ, hơn nữa trước khi vào cung lại nghe một vài lời đồn đại kỳ quái trong cung, nên ta thật sự nghĩ rằng có ma.
Ta lặng lẽ cầm lấy cái muôi lớn bên cạnh, quay ngoắt người lại, dùng tốc độ tốc độ nhanh như chớp mà quất một cái.
Tin tốt là, ta đánh trúng.
Tin xấu là, ta đánh trúng công chúa.
Ta bỗng thấy may mắn vì công chúa là người câm, nếu không với tiếng hét của nàng, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.
“Trời ơi, điện hạ!”
Ta lập tức lao đến ôm công chúa vào lòng, sau đó thành công bị công chúa kéo ngã theo.
Hay lắm, công chúa nhìn không nặng, mà thịt lại chắc nịch.
06
Phải một lúc lâu sau, công chúa mới từ từ mở mắt.
Ta lo lắng đến mức suýt nữa muốn tự tay cạy mắt nàng ra, dù sao thì mì để lâu sẽ bị trương, ăn không ngon nữa.
Sau khi tỉnh lại, nàng dùng ánh mắt ra hiệu hỏi ta chuyện gì đã xảy ra.
Ta lập tức trả lời theo lời đã nghĩ sẵn.
“Là thế này điện hạ, vừa rồi ngài không cẩn thận ngã. Cũng may mà có thần đỡ ngài, mới giúp điện hạ tránh được việc bị trầy xước khuôn mặt quý giá.”
Khuôn mặt xinh đẹp ấy hiện rõ nét không tin, nàng đưa tay sờ vào chỗ vừa bị ta đánh trúng, chân mày nhíu chặt.
Ta cười xòa:
“Nếu thần nói ngài ngã vào cái muôi lớn, ngài có tin không?”
Ánh mắt công chúa lạnh lùng, rõ ràng là không tin.
Phụng sự bên cạnh bậc cửu ngũ chí tôn như hầu hổ dữ, ta lập tức xin tha.
“Thần nữ không biết đó là ngài, mong ngài thứ lỗi…”
Hử? Ánh mắt này là sao? Sao lại giống như nàng muốn ăn tươi nuốt sống ta thế? Không đến nỗi vậy chứ!
Nàng dùng tay chỉ vào sau lưng ta.
Lúc này ta mới nghe thấy tiếng bụng nàng réo ầm ĩ.
A, thì ra nàng muốn ăn bát mì kia.
07
Hoàng cung này đúng là kém cỏi, không chỉ ta không được ăn no, sao ngay cả công chúa nhà mình cũng không được ăn no vậy.
Sau khi chia nhau ăn hết bát mì, ta phát hiện thái độ của công chúa với ta có phần dịu đi.
Dù sao thì tay nghề nấu nướng của ta quả thật không tệ.
Công chúa còn dùng tay ra hiệu vài động tác.
Mỹ nhân chỉ cần khẽ cử động thôi cũng khiến người ta say mê, ta nhìn đến thất thần.
Nàng tức giận, đẩy ta một cái, động tác hơi thô lỗ.
“Đẩy ta làm gì?” Ta hỏi.
Nàng lại chỉ vào ta, sau đó chỉ vào mắt mình, lần này ta hiểu ý nàng, nàng hỏi ta có nhìn ra được điều gì không.
Ta rất thản nhiên đáp:
“Không hiểu gì hết.”
Công chúa đành chịu thua, gọi Hỉ Thước đến, Hỉ Thước vừa ngáp vừa phiên dịch:
“Điện hạ bảo ngươi sau này đừng ăn một mình, làm gì cũng phải gọi ngài.”
Khoan đã, ta không phải là bạn đọc sao? Sao lại thành bạn ăn thế này?!
08
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày ta vào cung.
Trong khoảng thời gian này, phụ thân và mẫu thân gửi không ít đồ đến cho ta, nhưng đều không được phép vào cung gặp mặt.
Công chúa kinh ngạc, bảo Hỉ Thước phiên dịch cho ta nghe.
“Phụ mẫu ngươi không nghĩ ngươi bị đi đày đấy chứ? Đây là nhập cung, không phải vào ngục, gửi nhiều đồ thế này để làm gì?”
Nhìn những món ăn được liên tục đưa vào Trường Lạc cung: ngỗng quay, heo sữa, trà sữa bò, bánh giòn, mứt quả… toàn là những món ta thích.
Khi nhìn thấy món chân giò heo mà phụ thân chuẩn bị cho ta, ta không kìm được cảm xúc nữa, chạy vào điện, nằm bò ra giường mà khóc nức nở.
Chưa khóc được bao lâu, một bàn tay xinh đẹp đưa tới cho ta chiếc khăn tay.
Công chúa vỗ nhẹ vai ta, an ủi vài câu.
Ta xoay người nhào vào lòng nàng.
Sau thời gian tiếp xúc này, ta đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.
Một vị tỷ tỷ mềm mại thơm tho, ai mà không yêu thích cơ chứ? Ngay cả vòng ngực cũng mềm mại, khiến tâm trạng ta tốt hơn hẳn.
Nhưng nàng có vẻ không quen với việc tiếp xúc thân thể, cả người cứng đờ ra.
Ta không quan tâm, ôm nhiều rồi sẽ quen thôi!
Nàng xoa xoa đầu ta, ánh mắt lo lắng nhìn ta, dùng tay ra hiệu điều gì đó.
Ta cơ bản hiểu ý nàng.
Vừa khóc vừa nhìn nàng, ta nói:
“Đúng là ta có hơi nhớ nhà, nhớ phụ mẫu. Nhưng quan trọng hơn là món chân giò heo mà phụ thân ta chuẩn bị đã nguội mất rồi, không còn ngon như khi vừa ra lò nữa. Hu hu hu hu hu!”