Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nàng trợn trắng mắt, sau đó cải trang, dẫn ta ra khỏi cung đi Phàn Lâu ăn chân giò vừa mới ra lò.
Ta kích động nhảy cẫng lên, ôm cổ nàng hôn chụt một cái lên mặt nàng.
“Ta và điện hạ là cặp đôi tốt nhất thiên hạ!”
Tai nàng hơi đỏ, cả người ngây ra, trông có vẻ chưa từng thân thiết với ai như vậy bao giờ.
Xem ra sau này cần phải tiếp xúc nhiều hơn mới được.
Nghĩ vậy, ta lại hôn nàng thêm một cái.
Thoải mái, thơm thơm mềm mềm, thơm thơm mềm mềm a.
09
Dù đã cải trang, khuôn mặt của công chúa đẹp đến mức không cách nào che giấu hoàn toàn, dù chỉ nhìn lướt qua cũng biết nàng là một đại mỹ nhân.
Bất chợt ta nảy ra một ý tưởng:
“Điện hạ, chi bằng chúng ta giả làm nam tử thì sao?”
Trường Lạc ngay lập tức biến sắc, vung tay áo, khuôn mặt lạnh lùng như muốn nói:
“Ta là công chúa, giả làm nam tử thì còn thể thống gì nữa?”
Nhưng không chịu nổi ta năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng nàng cũng đồng ý, quấn ngực giả làm nam tử.
Khi nàng bước ra với trang phục nam nhi, ta sững sờ đến ngây người.
Lúc trang điểm nữ tử, nàng là tiên tử trên trời, khi khoác y phục nam tử, nàng lại là một thiếu niên tuấn tú, tràn đầy khí khái.
Ta không kìm được, khẽ véo nhẹ vào hông nàng, rồi thì thầm bên tai:
“Điện hạ, ngài thật đẹp trai!”
Gò má Trường Lạc thoáng đỏ, nàng đưa tay gõ nhẹ lên trán ta, đôi môi mím lại như muốn nói:
“Tiểu nha đầu ngươi thật là không đứng đắn.”
Ta cười trêu tiếp:
“Nếu điện hạ là nam tử, e rằng trái tim thiếu nữ này sớm đã bị ngài cướp mất rồi.”
Vừa nói, ta vừa nắm lấy đôi tay nàng, đặt lên ngực mình.
Mặt Trường Lạc đỏ bừng, nàng rút tay lại nhanh như chớp, vội vã bước đi.
Ta cười rạng rỡ, vẫy tay gọi theo:
“Thiếu gia, chờ ta với, thiếu gia!”
10
Đến Phàn Lâu, ta quen thuộc gọi chưởng quầy dẫn lên phòng riêng trên lầu.
Trường Lạc nhướng mày nhìn ta.
Ta lập tức đáp:
“Ta thường xuyên đến đây ăn, ăn mãi thành khách quý rồi.”
Khi thức ăn được dọn lên, nàng ngồi ngắm điệu múa Hồ xoay tròn bên dưới.
Còn ta thì chống cằm ngắm nàng, khuôn mặt ấy thật vĩ đại.
Dường như cảm nhận được ánh mắt ta, nàng hơi ngượng, đưa tay che miệng, khẽ ho.
Qua thời gian ở chung, ta đã hiểu được tính tình của Trường Lạc và biết khi nào có thể trêu nàng.
Ta bất chợt đứng dậy, áp sát lại gần.
Trường Lạc giật mình, đôi mi dài cong vút như cánh bướm khẽ rung.
“Điện hạ,” ta nói nhỏ, “ngoài Vu Sơn chẳng có mây. Gặp được một nam tử tuấn tú, anh dũng như điện hạ, thiếu nữ này làm sao dám nghĩ đến việc gả cho người khác?”
Mặt nàng đỏ bừng, khẽ lùi về sau.
Nàng lùi một bước, ta lại tiến một bước.
Khi nàng không còn chỗ lùi, chỉ còn biết cúi đầu liếc nhìn môi ta, ta chợt giật mình, cảm thấy không ổn, bèn ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi.
Thức ăn ở đây hợp khẩu vị của ta, nhưng dường như không vừa ý Trường Lạc.
Tay trái ta dùng thìa xúc giò heo trộn cơm, tay phải cầm đùi ngỗng quay mật ong, vừa hỏi với cái miệng dính đầy dầu mỡ:
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị của điện hạ sao?”
Trường Lạc nhìn xuống bàn, khẽ chu môi, lắc đầu, sau đó chớp chớp mắt nhìn ta.
Hiểu rồi, nàng đang muốn nói đồ ăn ở Phàn Lâu không ngon bằng món ta nấu.
Đúng là tâng bốc quá lố, muốn ép ta nấu thêm đây mà.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, một người vừa đẹp trai vừa quyến rũ như nàng lại khen ngợi tay nghề của ta, ta có nỡ từ chối không?
Cứ thế đi!
Tối hôm đó, sau khi trở về cung, ta nấu cho Trường Lạc món bánh trôi rượu nếp, nàng ăn mà mặt mày rạng rỡ, còn tựa hẳn vào người ta.
Tốt lắm, giờ thì ta cũng vui vẻ rồi.
11
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến Tết, nhờ vào nỗ lực không ngừng nghỉ trong việc bồi bổ của ta, Trường Lạc đã trông đầy đặn hơn trước.
Ta rất hài lòng, vì dáng vẻ yếu ớt như liễu rũ trước gió của nàng khi xưa thật khiến người ta xót xa.
Giờ đây, cơ thể nàng đã có thêm chút da thịt, nhìn vào thấy khỏe khoắn hơn nhiều.
Chỉ là, chiều cao của nàng hình như lại có xu hướng tăng lên?
Ban đầu nàng chỉ cao hơn ta nửa cái đầu, giờ đây cảm giác như đã cao hơn ta đến một cái rưỡi rồi.
Có phải ta chưa ăn đủ nhiều không nhỉ?
Hỉ Thước giật lấy hộp mứt trong tay ta:
“Đừng ăn nữa, lát nữa tiệc tất niên ngươi sẽ không ăn nổi đâu.”
Ta cười nịnh, làm nũng với Hỉ Thước:
“Cô cô còn không biết thực lực của ta sao?”
Hỉ Thước búng nhẹ lên trán ta:
“Tiểu nha đầu chỉ biết ăn! Nhìn xem ngươi giờ đã mập lên mấy cân rồi? Người ta không biết còn tưởng ngươi đến Trường Lạc cung để ăn ké!”
Bề ngoài ta giả vờ giận dỗi không thèm để ý tới nàng, nhưng thực ra cúi đầu lén ăn trái táo tàu giấu trong tay áo.
12
Tối đến, Trường Lạc trốn khỏi cung yến sớm, về cùng chúng ta nấu lẩu, không khí vô cùng sôi nổi.
Sau khi uống vài ly rượu, ta cười hì hì rúc lại gần nàng, nghiêng đầu chìa tay đòi tiền mừng tuổi.
Trường Lạc cũng mỉm cười, phát lì xì cho từng người.
Một cảnh tượng náo nhiệt, rực rỡ, vui vẻ vô cùng.
Sau đó, chúng ta cùng nhau ra ngoài đốt pháo hoa.
Tiếng pháo nổ đì đùng khiến màng nhĩ ta đau nhức.
Trường Lạc bèn đưa tay che tai cho ta, cả người ta rúc vào lòng nàng.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, hơi ấm từ người nàng hòa lẫn với mùi khói pháo, tạo nên một mùi hương chỉ thuộc về riêng ta, khắc sâu trong trí nhớ.
Sau một hồi vui chơi, các tiểu cô nương túm năm tụm ba, người cắt giấy, người chơi bài, cuối cùng tan tác như chim muông rời tổ.
Trường Lạc cũng đến trước linh vị mẫu phi để thắp hương và canh đêm.
Chỉ còn lại một mình ta ngồi trong sân Trường Lạc cung trống vắng.
Ta hâm nóng một bình rượu nhạt, bỗng tuyết bắt đầu rơi lất phất từ bầu trời.
Thực ra, từ sáng sớm, cảm giác nhớ nhà đã xâm chiếm lòng ta.
Đây là lần đầu tiên ta không được đón Tết ở nhà.
Phụ mẫu và các huynh trưởng nhất định rất nhớ ta.
Chỉ là sợ ảnh hưởng đến không khí của mọi người nên ta cố nén không nói ra.
Lúc này, chỉ còn một mình, cảm giác nhớ nhà dâng lên mãnh liệt, không cách nào kìm nén.
Để không ai phát hiện, ta chỉ dám khe khẽ khóc.
Chưa khóc được bao lâu, sau lưng ta vang lên tiếng bước chân.
Ta vội lau khô nước mắt, quay đầu lại, thấy người vừa tới là Trường Lạc.
Thật lạ kỳ, tất cả uất ức trong lòng như không thể nén nổi khi nhìn thấy nàng.
Ta bật khóc nức nở, không còn kiềm chế được nữa.
13
Trường Lạc nhìn ta đầy thương cảm, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Ta chẳng màng thể diện, nhào vào lòng nàng, nước mắt nước mũi quệt hết lên ngoại bào của nàng.
Một người luôn ưa sạch sẽ như Trường Lạc vậy mà không đẩy ta ra, ngược lại còn ôm chặt hơn.
“Điện hạ, ta rất nhớ phụ mẫu và các huynh trưởng, không biết họ có sống tốt không, hu hu hu…”
“Điện hạ, ngài đừng buồn, ta thích họ, nhưng không có nghĩa là không thích ngài.”
“Ta rất thích ngài, điện hạ, chỉ là có chút nhớ nhà thôi.”