Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

Mắt tôi cũng bắt cay xè: “Anh ấy là anh trai cậu , tớ sợ… sợ nói rồi thì ngay cả làm cũng không nữa.”

“Tớ sợ cậu khó xử, sợ cậu nghĩ tớ tâm tư riêng, sợ đứa sẽ không còn giữ được tình thuần khiết như trước nữa.”

Tôi rút một tờ giấy, đưa cho cô ấy, nói tiếp: “Lần này chuyển đến ở chung, tớ thật sự chỉ muốn được gần anh ấy một thôi, chưa từng nghĩ là sẽ thật sự ở bên nhau.”

“Sau đó… những xảy , ngay cả tớ cũng không ngờ tới.”

“Tớ vốn định đợi cậu đi tác về, tìm một thời điểm hợp rồi mới kể hết với cậu.”

Chu Doanh tôi, đột nhiên bực tức: 

“Cậu nào cũng vậy! cũng giấu trong lòng rồi tự mình gánh lấy! Hồi nhỏ bị bắt nạt thì tự mình chịu đựng, lớn rồi ta cũng tự chịu!”

“Sao cậu không thử dựa dẫm vào tớ một lần?! Tớ là thân nhất của cậu ! Cậu thừa , chỉ cần cậu muốn, chỉ cần tớ làm được, tớ sẵn lòng giúp cậu cứ điều !”

Cô ấy càng nói càng kích động:

“Anh ấy là anh trai tớ thì sao? Nếu cậu nói sớm cho tớ là cậu ảnh, tớ chắc chắn sẽ giúp cậu!”

“Tớ còn bày kế, giúp cậu thăm dò ý của anh ấy! Nếu cậu chịu năn nỉ tớ một , đâu tớ còn đ.á.n.h ảnh ngất rồi nhét vô chăn cho cậu luôn ấy chứ!”

Tôi sững sờ cô ấy.

Câu cuối của cô ấy, sao nghe xong lại … hối hận nhỉ?

Chu Doanh trừng tôi: “Tóm lại, cậu là không tưởng tớ.”

“Không phải không !”

Tôi vội vàng nắm lấy cô ấy: “Chính vì quá , quá trân trọng cậu, nên tớ mới không muốn làm phiền cậu mãi thế. Nhiều khi, tình cũng bị bào mòn từng một bởi những nhỏ nhặt kiểu này đấy!”

Tôi vào mắt cô ấy, cuối cũng nói nỗi băn khoăn sâu nhất trong lòng:

“Doanh Doanh, sau khi cậu tốt nghiệp thì vào làm trong ty gia đình, tớ cậu đã chịu áp lớn thế nào.”

“Đám đồng nghiệp đó trước mặt thì t.ử tế, sau lưng lại nói cậu là con ông cháu cha, muốn được nhận năng thì phải nỗ gấp mấy lần khác.”

“Lần này đi tác bàn hợp tác với ty ngoài, là cơ hội rất lớn để cậu chứng minh bản thân ! Tớ không muốn cậu bị phân tâm, càng không muốn vì tình cảm cỏn con của tớ khiến cậu thêm mệt mỏi…”

Tôi còn chưa nói hết, thì đã nghe thấy Chu Doanh “oa” một tiếng rồi bật khóc.

Cô ấy nhào tới ôm chặt lấy tôi, vòng siết chặt quanh cổ.

“Cậu đúng là đồ khốn!”

mắt mũi chảy đầy trên vai tôi:

“Ai bảo cậu hiểu quá làm ! bè sinh là để làm phiền lẫn nhau !”

Tôi cũng siết chặt vòng ôm cô ấy.

Bao năm qua chất chứa trong lòng, những bí mật, áy náy, ơn và cả sự cảm động dâng trào khiến đứa ôm nhau khóc rấm rứt.

“Còn anh trai tớ… nếu dám đối xử tệ với cậu, tớ là tiên không tha cho anh ấy!”

“Ừm…”

đứa vẫn đang ôm nhau khóc rưng rức, hoàn toàn chìm trong cảm xúc của chính mình.

này, từ bếp vang một giọng nói vừa vừa dè dặt:

“À… cơm nấu xong rồi, hay là… ăn một nhé?”

Tôi và Chu Doanh đồng loạt ngẩng .

đôi mắt sưng đỏ như quả hạch trừng về phía tiếng nói phát , hét nghẹn ngào:

“Câm miệng!”

Chu Dịch: “…”

Anh ấy đưa gãi mũi, điều rút lui về bếp, từng bước từng bước quay đi.

Còn không quên chu đáo đóng kính nhà bếp, tự cách ly bản thân bên trong.

dáng vẻ tức không dám nói của anh ấy, tôi và Chu Doanh liếc mắt nhau, giác thấy buồn .

mắt vẫn còn đọng trên mặt, cô ấy đã không nhịn được bật khúc khích.

Chu Doanh hít mũi một cái, lấy áo quẹt bừa mắt, tôi nói:

“Thôi được rồi, đừng khóc nữa. Xét cho cậu anh tớ đến thế… à không, xét cho là anh tớ cậu đến thế…”

Cô ấy dừng lại, như đã hạ được một quyết tâm nào đó.

Trong vẻ cam nhẹ nhõm và kiêu ngạo, cô ấy tuyên bố một cách trịnh trọng:

“Tớ miễn cưỡng… đồng ý cho đến với nhau đấy.”

Cô ấy bước tới bàn ăn, ngồi xuống.

Giây tiếp theo đã bắt ăn ngấu nghiến.

vẻ đúng là đói thật rồi.

Ăn xong, cô ấy lau miệng, rồi sai Chu Dịch: “Rửa bát xong vào phòng sách, em muốn nói.”

Chu Dịch: “…”

Khi Chu Dịch đang rửa bát, tôi nhận được nhắn của Chu Doanh.

【Sướng!!!! Hôm nay chị đây làm bá vương!!!】

Tôi vừa muốn , lại vừa thấy tội cho Chu Dịch.

Qua lớp kính nhà bếp, đúng Chu Dịch quay lại, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Anh ấy mỉm với tôi, mấp máy môi: “Không sao.”

Tôi nhẹ nhàng mở hé kính, đưa màn hình điện thoại trước mặt anh.

Trên đó chính là dòng nhắn vừa rồi của Chu Doanh.

Chu Dịch rõ nội dung, sững một lát, rồi bật thành tiếng.

Tôi chắp làm động tác cầu nguyện, thì thầm: “ trai à, chúc anh may mắn.”

Ánh mắt anh ấy đầy dịu dàng, cúi xuống hôn lướt môi tôi, nhỏ giọng nói:

“Đợi anh nhé.”

Nói rồi, anh ấy hít sâu một hơi, như chuẩn bị bước chiến trường, tiến thẳng vào phòng sách.

phòng sách đóng lại.

Bên trong văng vẳng tiếng Chu Doanh đang nghiêm giọng trách mắng, dù nghe không rõ lời cụ , nhưng khí thế thì đủ khiến ta rùng mình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương