Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Đến đoạn vui, tôi cười nghiêng ngả chẳng màng hình tượng, anh cũng bật cười .

Nhưng gu cười của anh khá cao, tám phần là đang cười tôi.

Chúng tôi cũng như bao cặp đôi bình thường khác, chơi “kéo búa bao” để quyết xem ăn buổi tối, mặc cả xem sẽ là mang rác đổ.

Những tháng vụn vặt, yên ả ắp “ thở tình yêu” ấy, khiến tôi thực cảm nhận rằng — chúng tôi đang thật yêu nhau.

Chứ không là đoạn kết viên mãn cho mối tình đơn phương kéo dài của tôi.

Hôm đó, tôi kết thúc một dự án rắc rối, tăng ca đến rất muộn.

Lê bước nhà với cơ thể rã rời, mở cửa, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt đã tràn mũi.

Phòng khách bật vài ngọn đèn vàng nhẹ nhàng, trên ăn bày biện chén bát tinh xảo, ở giữa có một giá nến nhỏ, ánh nến bập bùng, bầu không khí ấm áp đến không tưởng.

Chu Dịch đeo chiếc tạp dề in hình mèo tôi mua, bưng món canh cuối cùng bếp ra.

Thấy tôi, anh mỉm cười hiền dịu: “Về à? Mau rửa tay ăn cơm.”

“Tự nhiên nấu nhiều món ngon thế? Hôm nay là đặc biệt à?”

Tôi ngạc nhiên mâm cơm những món tôi thích: sườn xào chua ngọt, tôm rim dầu, cá vược hấp…

“Không cần đặc biệt, nấu cho em ăn thôi.”

Chu Dịch cười bước tới, giúp tôi cởi áo khoác treo lên.

Rửa tay xong ngồi , một màu sắc mùi thơm, lòng tôi mềm nhũn ra.

Tôi biết anh nấu ăn giỏi, nhưng để chuẩn nguyên bữa cơm thế này, chắc chắn đã bỏ rất nhiều tâm huyết.

“Vất vả , bạn trai của em.”

Tôi ghé qua nhẹ lên má anh một cái.

Chu Dịch rõ ràng rất hưởng thụ, ánh mắt dịu dàng hiện lên ý cười, gắp một miếng sườn bỏ chén tôi:

“Nếm thử xem, hợp khẩu vị không?”

Bữa cơm trôi qua ấm áp trọn vẹn.

Chúng tôi ăn kể cho nhau nghe những chuyện vui trong , tiếng cười không ngớt.

Ăn xong, đứa ngồi trên ghế xem ti vi.

Không , yên lặng tận hưởng gần gũi dịu dàng ấy.

Tôi ngẩng đầu cằm anh thon gọn, không kìm rướn lên nhẹ một cái.

Chu Dịch cúi đầu, ánh mắt lập tức tối lại, mang một tín hiệu nguy hiểm.

Cánh tay anh siết nhẹ eo tôi, kéo tôi sát lòng.

, một nụ dịu dàng sâu lắng rơi xuống.

Khác với lần đầu tiên mang thăm dò dè dặt, nụ này tràn ngập cảm giác chiếm hữu quấn quýt.

Tôi anh đến đầu óc mụ mị, có thể bản năng đáp lại, tay bám chặt vai anh, cảm nhận ấm lớp cơ săn chắc dưới lớp sơ mi.

Chúng tôi hoàn toàn chìm thế giới của riêng .

Không chú ý đến, ngoài cửa vang lên âm thanh “tít tít” khe khẽ, tiếng khoá điện t.ử mở.

“Khuê Khuê! Tớ về đây!”

“Oa thơm quá, nấu món vậy? Đồ ăn bên Tây chán c.h.ế.t , tớ nhớ cậu c.h.ế.t…”

Tiếng Chu Doanh chợt im bặt.

Tôi Chu Dịch như bấm nút tạm dừng, lập tức tách ra.

Trên mặt tôi vẫn vương đỏ ửng, môi sưng, đờ đẫn cô ấy.

Chu Dịch tuy bình tĩnh hơn tôi một chút, nhưng tay anh vẫn chưa kịp buông khỏi eo tôi, vành tai rõ ràng đỏ ửng.

Chu Doanh đứng sững ở cửa, tay kéo vali hành lý.

Thời gian như đóng băng trong khoảnh khắc đó.

Vài giây im lặng c.h.ế.t chóc trôi qua, Chu Doanh run rẩy rút điện thoại ra…

Tôi: “Chu Doanh, cậu định làm vậy?”

“Báo cảnh sát! Bắt lưu manh!”

15

“Lưu manh” đã kịp thời ngăn cản hành động của Chu Doanh, giật luôn điện thoại của cô ấy.

Chu Doanh ngồi thừ trong phòng khách, Chu Dịch thì quay lại bếp làm cho em gái một đồ ăn mới.

Tôi ngồi nghiêm chỉnh đối diện cô ấy, không dám thở mạnh lấy một .

“Vì cho một bất ngờ, tôi đã cật lực thức trắng mấy đêm liền, cố hoàn thành công việc sớm mười để về nước, lại tặng tôi một cú sốc lớn như vậy.”

Chu Doanh nổi giận đứng phắt dậy, chống tay lên hông.

Cô ấy qua lại mấy vòng, cuối cùng không nhịn bật cười vì tức.

“Haha, hóa ra ngoài lại là tôi.”

đôi mắt cô ấy đỏ hoe vì tức giận, lại cố gắng nhịn không để mình thất thố, tim tôi như kim châm từng nhát.

Tôi đứng dậy, bước tới trước mặt cô ấy, dè dặt nắm lấy tay cô ấy.

“Doanh Doanh, xin lỗi cậu.”

Tôi chân thành lời xin lỗi: “Là lỗi của tớ, tớ không nên giấu cậu chuyện này.”

Chu Doanh hất tay tôi ra, quay mặt chỗ khác, vai khẽ run lên.

“Tớ thật không cố ý giấu cậu.”

Tôi hít sâu một , quyết định đem hết mọi điều giấu trong lòng ra một lần cho xong.

“Tớ thích Chu Dịch, rất lâu . Lâu đến mức… có thể là khi chính tớ cũng không nhận ra.”

Chu Doanh quay phắt lại, mắt đỏ hoe, tôi chằm chằm: “Lâu đến mức nào?”

“Chắc là… hồi cấp , lúc anh ấy cõng tớ đến phòng y tế.”

Tôi cười khổ: “Tớ biết nghe thì có vẻ ngớ ngẩn thật, nhưng cảm giác ấy giống như một hạt giống nhỏ, vô thức gieo lòng. Mãi đến khi lên đại học, tớ mới thực nhận ra đó là thích.”

“Thế tại sao cậu không cho tớ biết?!”

Chu Doanh giọng như khóc, tủi thân: “Lê Thiển! Tớ là bạn thân nhất của cậu ! Cậu yêu thầm anh trai tớ bao nhiêu năm , chẳng bao giờ kể với tớ lấy một câu! Cậu coi tớ là ?”

“Chính vì coi cậu là bạn thân nhất, nên tớ mới không dám ra đấy!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương