Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đối diện hỏi của , tôi khẽ gật đầu, nhẹ “ừ” một tiếng, coi đáp lại.
mỉm cười: “Đừng căng thẳng.”
ấy giơ bàn tay đeo nhẫn ngón giữa lên cho tôi xem:
“ kết hôn từ năm ngoái , bây giờ Chu Dịch chỉ là bè thôi.”
Giọng ấy khựng lại một chút, thở dài:
“Nhưng hồi anh ấy, thật sự thấy rất nản.”
Tôi hơi ngẩn ra: “Sao vậy?”
“Vì anh ấy quá giỏi.”
nhún vai: “ mãi, dễ khiến người ta thấy mình không xứng anh ấy.”
“Anh ấy chẳng cho người ta chút hy vọng , từ chối thẳng thắn, dứt khoát.”
“ mức người ta thấy, có tiếp chẳng có ý nghĩa gì.”
“Còn em, có từng thấy vậy không?”
Tôi nhìn ấy, lắc đầu.
“Không có.”
“ anh ấy, khiến em thấy rất vui.”
ấy có vẻ không ngờ tôi trả vậy, thoáng ngạc nhiên: “Tại sao?”
“Chu Dịch rất xuất sắc, lại tinh tế.”
“Anh ấy nhớ được sở thích của những người xung quanh, để tâm nhận của người khác.”
“Em anh ấy, lại nhận ra điểm tốt của anh ấy, thấy nhìn người của mình thật sự không tệ.”
“ lại, em đâu có tệ.”
Tôi bật cười: “Nói ra hơi ngại, nhưng em thật sự thấy mình rất ổn.”
“Em t.ử tế, chân thành, chăm chỉ. Năm thi đại học còn đứng đầu cả trường, đậu trường top đầu quốc gia, giành được rất nhiều học bổng.”
“Tốt nghiệp xong là ở một công ty thuộc top 500 thế giới, được các anh tiền bối đ.á.n.h giá rất cao, ai khen em là hậu bối có tiền đồ sáng lạn.”
“À còn nữa, em có một thân tuyệt vời nhất thế giới.”
“Nếu bỏ qua chuyện gia đình lúc nhỏ, thì hiện tại, em đang sống một cuộc đời tốt nhất em có thể mơ ước, em nghĩ em rất ổn.”
lặng lẽ nhìn tôi.
Nhìn rất lâu. đột nhiên bật cười.
Nụ cười rất thuần khiết, không hề có chút giễu cợt .
“Đúng vậy, em giỏi thật.”
“Em bỗng hiểu ra một chuyện.”
Tôi nhướn mày nhìn ấy.
nói: “ không được Chu Dịch, không phải vì không xứng, vì bọn không hợp.”
Tôi đáp: “Ừ, anh ấy không hợp.”
hỏi: “Vậy còn em, em nghĩ em Chu Dịch thì sao?”
Tôi không do dự chút : “Rất hợp.”
bật cười giòn giã, cười vui vẻ rạng rỡ.
“ bắt đầu muốn em đấy.”
Tôi ra vẻ ngạc nhiên nhìn ấy: “Hả? Em tưởng bọn mình đã cơ ?”
“Ahahahahaha…”
ấy cười chảy cả nước , ánh đảo qua vai tôi, nhìn về phía sau lưng tôi:
“Này, em gái này thú vị quá đi mất!”
“Phải trân trọng nhé!”
Tôi giật mình, đầu nhìn lại.
Chu Dịch đứng cách tôi khoảng ba mét, dựa xe.
Không đã nghe lén từ lúc .
Anh ấy nhìn tôi, trong ánh tràn đầy ý cười.
11
Bộ phim hài hôm nay khá ổn.
Tôi bị chọc cười mấy lần liền.
Xem phim xong, vừa ngồi xe, tôi thuận miệng hỏi Chu Dịch: “Anh thấy phim này thế ?”
trả của anh khiến tôi bất ngờ.
“Không nữa.”
Tôi nghi hoặc đầu nhìn anh: “Hả?”
Chu Dịch vẫn lái xe, nhìn phía trước: “Trong đầu anh cứ mãi nghĩ về nói của một người hồi chiều, nên lúc xem phim hay bị phân tâm. Trong trạng thái thì không đ.á.n.h giá khách quan được.”
“Người ” anh nói …
Không nghi ngờ gì nữa, chính là tôi.
Tôi vội vàng mặt nhìn ra cửa sổ, giác nóng bừng lan dần từ cổ lên má.
Những tự tin, thậm chí có phần khoe khoang khi nãy, hóa ra anh ấy nghe thấy hết .
Tôi thấy xấu hổ mức không giấu mặt đâu.
Tôi im lặng, mong anh sẽ bỏ qua chủ đề này.
Nhưng Chu Dịch lại không chịu buông tha: “Anh thấy, có một em nói sai .”
Tôi khựng lại, bản năng siết chặt mấy ngón tay.
Mặt lúc nóng, trong đầu tua lại hàng loạt mình từng “tự luyến” quá đà…
Chu Dịch nhàn nhạt lên tiếng: “Lê Thiển, anh không tinh tế thế đâu.”
“Những người không quan trọng, anh không thể nhớ nổi sở thích của họ.”
Tôi mất mười giây mới tiêu hóa xong hàm ý trong nói .
Sững sờ, tôi đầu nhìn anh chằm chằm.
“Đừng nhìn anh kiểu .”
Chu Dịch nói: “Anh mất lái thì nguy đấy.”
Tôi không nên nhìn đi đâu nữa.
Đảo mấy vòng, cuối cùng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
…
Xe gara, cả hai chúng tôi đều không lập tức xuống xe.
Không gian nơi này yên tĩnh và hơi tối.
Trong bầu không khí vậy, xúc lo lắng, xấu hổ, ngượng ngùng dễ dàng lan rộng.
Vài giây sau, Chu Dịch là người phá vỡ sự im lặng trước.
“Muốn anh giải thích không?”
Tôi hơi ngẩn ra: “Giải thích gì cơ?”
Chu Dịch sang nhìn tôi: “ anh vừa nói.”
Không đợi tôi trả , anh đã nhẹ nhàng nói rõ ra: “Ý anh là, Lê Thiển, em không phải là người không quan trọng anh.”
Tôi chớp mấy cái, nhìn anh không chớp.
Chu Dịch khẽ cười, thể nhớ ra điều gì.
Giọng nói dịu lại.
“Lần đầu tiên anh nhớ tên em, là hồi anh học lớp 11.”
“Hôm Chu Doanh về nhà, nói là mình vừa có một người mới rất tuyệt vời.”
“Hôm nó hào hứng lắm, kể rằng mình tên là Lê Thiển, hoàn cảnh chẳng dễ dàng gì vẫn nhường bữa sáng cho mèo hoang.”
“Còn bảo tên ‘Lê Thiển’ nghe rất hay, ánh nắng ban mai, vừa nghe đã thấy ấm áp.”
Tôi sững người.
là hồi tôi mới quen Chu Doanh.