Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
như vậy, tôi đã quên từ lâu, không ngờ in đậm trong trí nhớ của Chu Dịch đến thế.
“Về sau,” Chu Dịch tiếp lời, mắt như xuyên qua kính chắn gió, hướng về một khoảng ký ức xa xăm:
“Anh thường xuyên nghe nhắc đến em.”
“Nào là nay em ăn gì, cao thêm bao nhiêu, điểm thi tiến bộ , hay bị khác bắt nạt, giúp em ‘trả thù’ ra sao…”
“Chu rất kén , nhất là trong kết thân. Nhưng thật sự rất quý em.”
Tôi nghe anh kể, ngơ ngẩn thật lâu.
Phải , đáng lẽ tôi nên nghĩ ra sớm hơn.
tính cách của Chu , cái tên “Lê Thiển” hẳn đã nhiều lần vang lên trong ngôi nhà ấy.
“Anh luôn rất biết ơn em.”
Tôi ngơ ngác anh.
Chu Dịch thở dài, giọng như nhẹ đôi chút: “Từ đến lớn, Chu luôn rất cô đơn.”
“Ba mẹ bọn anh bận rộn, chẳng có thời gian ý đến trong nhà.”
“Mà anh con bé cách nhau năm tuổi, nhiều anh không tiện chia sẻ hay can thiệp.”
“Nhớ năm lớp 10, con bé từng bị bố mắng vì yêu sớm.”
“Tối trời tuyết, bỏ nhà ra . Anh tìm rất lâu, mới thấy trong công gần nhà.”
Chu Dịch khẽ, như hồi tưởng :
“Lúc ấy, em ngồi xổm trước mặt , dúi một củ khoai nướng còn nóng hổi.”
“Còn em thì mặc áo phong phanh, lạnh đến mức cứ nhảy tại chỗ liên tục.”
“Chu vẫn giận, nhưng vẫn chịu về nhà.”
“ bảo, nếu không về, chắc em sẽ bị đông cứng mất.”
Từng câu từng chữ của anh khiến ký ức xưa cũ trong tôi hiện về sống động như mới xảy ra qua.
Tôi bật .
Chu Dịch nghiêng tôi, đột ngột hỏi:
“Lê Thiển, bốn năm trước có một người dùng tên ‘AAA Người đưa thư vui vẻ’ kết anh, là em phải không?”
Tiếng của tôi lập tức tắt lịm.
Nụ đông cứng trên mặt, tôi ngơ ngác ngẩng anh.
12
Bốn năm trước, tôi học năm ba.
Tháng sáu năm , tôi các thầy cô trong trường đến thăm quan học tập tại đại học A.
Cơ hội này là do tôi chủ động giành lấy.
Vì đại học A là trường đại học danh giá bậc nhất cả nước, có bề dày lịch sử cả trăm năm, rất đáng đến học hỏi.
vì Chu Dịch học cao học tại .
Sau khi dự hội thảo học thuật xong, thầy cô sinh tự do tham quan trong khuôn .
Tôi không do dự gì, nhắm thẳng tới khoa Kiến trúc, nơi Chu Dịch học.
Trong lòng ôm chút hy vọng mơ hồ, mong có thể tình cờ gặp anh ấy.
Không ngờ vận may thật sự mỉm , tôi đúng lúc thấy họ tổ chức buổi tư vấn thi cao học sinh năm ba.
Mà Chu Dịch chính là một trong “đàn anh giải đáp thắc mắc”.
Tôi đeo khẩu trang, lặng lẽ ngồi ở một góc trong lớp học.
Không ai chú ý tới tôi.
là lần tiên tôi đường đường chính chính ngắm một Chu Dịch rực rỡ dưới ánh đèn.
Sinh bên dưới không ngừng đặt câu hỏi.
Ngoài Chu Dịch, còn có vài anh chị khóa trên đến hỗ trợ.
Hình như anh ấy có việc gấp, chỉ ở hơn một tiếng rời .
Tôi rời khỏi lớp ngay sau .
Vừa ra ngoài đã thấy hành lang, Chu Dịch bị vài nam chặn .
“Anh ơi, phần chia sẻ của anh hay quá ạ! Em còn một số câu muốn hỏi thêm, anh có thể em xin WeChat không?”
“Đúng đấy, anh ơi add em ! nay nghe anh xong em thấy thông suốt hẳn luôn!”
Chu Dịch không từ chối.
Anh rút điện thoại ra đưa mã QR.
Tôi không hiểu mình lấy đâu ra dũng khí lúc ấy.
Gần như là chạy lao đến, đúng lúc anh sắp cất điện thoại thì tôi quét mã thành công.
Chu Dịch sững , ánh mắt có phần dò xét sang.
Tôi cúi cảm ơn: “Cảm ơn anh ạ.”
“Không có gì.”
Anh nhẹ nhàng : “Nhớ nhắn tên em anh nhé, anh lưu .”
…
Tôi dùng tài khoản phụ kết Chu Dịch.
Không rõ danh tính.
Cứ thế, yên lặng nằm trong danh sách bè của anh, không chủ động, không làm phiền.
Chỉ thỉnh thoảng lướt qua dòng trạng thái anh đăng, mẩu chia sẻ nhặt.
Tôi có cảm giác như mình chạm một chút thế giới của anh.
Tôi tưởng mình sẽ cứ lặng lẽ như thế mãi.
Nhưng không ngờ, vẫn không kiềm .
là mồng mười tháng ba năm sau, ngoại của Chu qua đời.
Cô ấy xin nghỉ ba ngày.
Khi quay trường thì tinh thần sa sút rõ rệt.
Cô ấy kể, ngoại là một lão rất hiền từ, hay lén cô ấy ăn kẹo, còn biết đan giỏ hoa rất xinh.
Cô ấy , anh trai cô ấy còn đau lòng hơn.
“Bố mẹ tớ từ hai bàn tay trắng mà lên, hồi anh tớ còn , họ gửi anh ở nhờ bên ngoại ra ngoài lập nghiệp.”
“Anh tớ lớn lên là nhờ ông ngoại nuôi, thương anh ấy nhất nhà.”
Tôi ngây người: “Vậy chắc anh cậu buồn lắm nhỉ.”
“Ừ. Mấy đêm liền tớ đều nghe tiếng anh ấy khóc trong phòng.”
Tối , tôi không nhịn nữa, gửi Chu Dịch tin nhắn tiên.
Tôi không biết phải gì.
Chỉ gửi một sticker hình mặt trời dang tay ôm.
Anh không trả lời.
Tôi không tâm.
Chỉ cố gắng dùng lời ngắn gọn nghèo nàn nhất an ủi anh.
Mẹ tôi mất khi tôi còn rất , còn bố thì chưa bao giờ thật lòng yêu thương tôi.
Tôi không thể cảm thông trọn vẹn nỗi đau của anh, nhưng tôi muốn anh bớt cô đơn một chút.