Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Anh buồn, quán net game, thua liền 6 trận.

Rồi gặp Tiểu .

Cô ấy kéo anh lên hạng nhất trận,

Tuy không lời nào,

cô ấy đưa hết thuốc cho anh,

Anh biết lòng cô ấy có anh.”

“Sau đó anh ghép ngẫu nhiên, trận nào cũng thua tan tác.

Càng thua càng gánh mình chiến thắng.”

“Anh gửi lời mời kết bạn – mãi không chấp nhận.”

khi chấp nhận, anh lập tức tặng cô ấy trọn bộ skin mới.

vì muốn cô ấy cùng thêm vài trận.”

“Dù sau đó không thắng hạng nhất,

anh vẫn cảm thấy cô ấy rất tuyệt.”

“Anh thêm cả WeChat, ảnh đại diện cô ấy… là người quen quen.”

Cậu ấy nhìn tôi đầy mong đợi,

Mong tôi sẽ điều gì đó.

Tiếc là — tôi chẳng ra gì cả.

13

Cách cậu ấy kể, có vẻ trận đó đúng là tôi thật.

Tôi game đơn giản để xả stress, giải tỏa áp lực.

có em trai tôi mới thích mở mic khắp thế giới kết bạn.

tôi – người game là chuyện như cơm bữa.

Thậm chí việc “ăn gà” (top 1) cũng chẳng hiếm hoi gì.

Đối với cậu ấy… tôi thật sự không có chút ấn tượng nào.

cậu ảnh đại diện là người quen?

Tôi bắt lấy trọng điểm:

“Chúng ? từng gặp nhau rồi à?”

Trăn bật cười khẽ:

“Quán bar , là anh.”

anh?”

Cậu tiếp tục gợi ý:

“Em từng người trước cửa quán bar .”

Chuyện thì tôi rõ.

bị mấy gã đàn ông mặc đồ đen vây quanh.

Lúc đó tôi vẫn học,

khi ấy tôi game cực cháy,

người tràn đầy tự tin không rõ từ đâu ra.

Tôi túm lấy cái chảo gần đó xông tới:

“Mấy người đàn ông tụ bắt nạt thì hay ho cái gì?

Tôi gọi cảnh sát rồi!

Bố tôi là công an đấy, ông ấy trên đường .

Chỗ có camera, những gì các người làm chẳng ai thoát đâu!”

Không biết là vì giọng tôi quá hung dữ hay vì sợ công an tới,

Mấy đó chưa kịp để tôi ra hết.

Cô chị ngồi dưới đất đưa ra:

“Cảm ơn em nha.”

Tôi đỡ cô ấy dậy, chân cô ấy sưng lên cục to.

Tôi vào bảng hiệu phía trên:

“Chỗ là quán bar, chị vào đó xin ít đá chườm lên nhé.

Em vị thành niên, không tiện vào cùng.”

Tôi nhỏ giọng thêm:

“Thật ra em chưa gọi cảnh sát đâu,

Nếu chị cần, có thể tự liên hệ nhé.”

Cô ấy vịn vào khung cửa, hỏi tôi:

rồi, cảm ơn em .

Em là gì vậy?”

Tôi vừa vừa quay đầu đáp:

“Em Du Hòa!

Là chữ ‘, ‘Hòa’ lúa mạ!”

Trăn kể tiếp:

“Người em chính là chị anh.

Hôm đó chị ấy xuống bậc thang bị trẹo chân,

Bảo vệ nhà hết ra ngoài,

không tiện bế chị ấy giữa đường.

bàn xem nên cõng thế nào thì em xuất hiện.”

“Chị anh thấy thú vị, nên ra hiệu cho mọi người… hết.”

Không ngờ lần đầu tiên làm anh hùng tôi … hiểu lầm.

Cậu khẽ cười, có chút cay đắng:

“Về sau chị anh có tìm em,

có cái , tìm không ra.

Anh xem camera, rõ gương mặt em,

ngồi chờ mấy ngày trước cửa bar, chẳng thấy em đâu nữa.”

“Hôm đó, khi em chấp nhận lời mời kết bạn,

Anh nhận ra ngay,

Ảnh đại diện ấy chính là cô năm xưa anh từng chờ.”

“Em chị anh, rồi cả anh.

Em thật sự là ân nhân nhà anh.”

Đôi mắt cậu long lanh,

Như thể chờ tôi điều gì đó.

Tôi… nên gì bây giờ?

“Du Hòa?!”

Bỗng có người hét to tôi.

Quả nhiên, về nhà rồi, mới qua đêm thôi, mà tôi nghe bao nhiêu người gọi mình rồi.

14

“Chị về rồi à!”

Tôi chưa kịp quay đầu,

Trăn lao , chị cậu đẩy cậu ra , ôm chặt lấy tôi.

“Cuối cùng cũng tìm em rồi, Du Hòa.”

Chị ấy buông tôi ra, đưa ra bắt:

“Chị Tình.”

xong liếc mắt khinh khỉnh nhìn Trăn:

“Uống bao nhiêu rồi? Mùi rượu nồng nặc, khó chịu chết , biến về tắm ngay!”

Tình khoác tôi:

, tụi mình dạo phố, đừng rủ nó.”

“Chị à, khuya vậy rồi chị không ngủ người phải ngủ đấy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương