Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

28

Tôi không dám nhận: “Thôi, mắc quá.”

Vừa mới nãy cảm thấy bổng hai ngàn thật nhiều, điện thoại như này hẳn không dừng ở con số như thế.

Hắn không nhiều , nhét vào tay tôi.

“Cầm! Đây là lệnh của đại ca.”

“Trong điện thoại có số tôi đấy, này thấy tôi gọi là phải nghe, thấy tôi nhắn tin là phải trả ngay .”

Hắn mất tự nhiên ho một .

“Với cả, không có cơm ăn, không có chỗ để gọi tôi.”

“Cậu mà sống khổ sở là đại ca như tôi mất mặt lắm, hiểu không hả?!”

Nước mắt tôi rơi lộp độp màn hình điện thoại.

“Hiểu , cảm ơn đại ca.”

Tôi đôi mắt sáng lấp lánh của hắn, đột nhiên thấy hương vị của bát mì trộn đậu này, có vẻ đang dần dần bao trọn lấy lòng tôi.

Vừa tê dại, vừa nóng bỏng.

29

“Nếu muốn cảm ơn tôi thì giúp tôi chọn một món quà, cuối tuần này tôi cần dùng để tỏ tình, Lục Dao nói mắt của tôi quê mùa haha.”

Hắn ấn mở điện thoại đưa tới mặt tôi.

“Cái này ấy, tôi chọn lâu , cậu xem màu nào đẹp đi?”

Trên màn hình là dây chuyền kim cương cực đẹp.

mấy số 0 đằng giá, đôi mắt sáng rõ của tôi bỗng thấy hơi nhức nhối.

Tôi nhỏ giọng nói: “Rose gold đi.”

Tề Triệt “ồ” một , ngón tay ấn ấn trên màn hình mấy :

“Cảm ơn, Tiểu Điềm Điềm.

Trong quán bật máy sưởi rất vừa phải, tôi lại cảm thấy có cơn lẽo chạy từ đầu xuống chân.

cả trái tim buốt.

30

Tôi cúi đầu mì sợi trong bát, mắt chợt âm ẩm nhức.

Tình cảm của thiếu niên chính là từ lúc bắt đầu đã vô rực rỡ.

Hắn vì Lục Dao mà ngày ngày không ngừng tặng đồ ăn sáng;

Vì một câu “thích” của cô ấy, băng qua mấy con đường để mua su kem mới ra lò;

Để chọn dây chuyền cho cô ấy, mà cân nhắc xuống kiểu dáng màu sắc mấy ;

Câu chuyện vừa mở ra đã kết thúc.

Hắn không phải ánh trăng của tôi, hắn là ánh hoàng hôn chỉ xuất hiện vì một người nào đó.

Tôi chẳng qua chỉ là tình cờ đứng trong màn đêm hắn đã đi ngang qua, nhặt được ánh trăng của hắn.

31

Mãi tiết tự buổi tối ngày thứ hai, chỗ ngồi của Tề Triệt vẫn trống không.

xì xào bàn tán của hai nữ ngồi như chọc thẳng vào tai:

“Nghe chưa? Cuối tuần Tề Triệt tỏ tình bị Lục Dao từ chối, thế là sai thằng Tôn Vũ 6 quấy rối người ta đấy! Bị từ chối là trả thù, đúng là cái thằng bẩn thỉu mất phẩm giá.”

“Chả thế, giờ bị ba mẹ nhốt trong nhà tự kiểm kiểm, khéo phải quay về thường đấy.”

Một nam đeo kính mới thêm mắm dặm muối:

“Ỷ vào nhà có tí tiền là ngang tàng, mấy đứa vô dụng thì cút nhanh đi, đừng làm bẩn chúng ta.”

nữ đằng chợt to giọng nói:

“Ê tụi mày nhớ không? lễ Quốc Khánh trộm đồ trong nhà ra bán đấy, cả đồ ăn chó trộm!”

“Kiểu người tay chân không sạch như này, quả nhiên từ đầu chân đều vô dụng.”

“Đừng có nói linh tinh nữa!”

Lúc tôi chợt gào , ngay cả bản thân ngây ngẩn.

thường tôi chưa từng xung đột với bất kỳ ai, thậm chí ít khi to .

32

Cả đang ồn ào im bặt, hơn mười cặp mắt đồng loạt qua.

nữ đằng giật mình, lúc quay lại cười trào phúng:

“Vu Điềm Điềm cậu sốt sắng cái ? Chả lẽ cậu với một giuộc à?”

bàn cô ta phụ họa:

“Thật, thường có thấy nói đâu, sao nay làm mà kích động thế?”

Tôi đứng , chân ghế ma sát với đất phát ra chói tai.

“Không tận mắt chứng kiến mà nói linh tinh là tội phỉ báng, nếu tình tiết nghiêm trọng có thể cấu thành tội.”

“Những cậu vừa nói, Tề Triệt hoàn toàn có thể báo cảnh sát, nếu trong lòng cậu không có quỷ thì tiếp tục nói đi.”

Bọn họ há to miệng, cuối không nói nữa, yên lặng đổi đề tài.

Tên con trai đeo kính cười nhạo một :

“Cậu nói không có là không có chắc? Cậu bảo vệ thế hay là thích à?”

Cả ồ òa bật cười.

“Cậu nói có là có chắc? Chứng đâu?! Cậu nói xấu người ta như thế có phải ganh tỵ nhà người ta có tiền không?”

Tôi cậu ta chòng chọc, giọng càng run rẩy dữ dội hơn, lại không chịu cúi đầu.

33

Vẻ giễu cợt trên mặt cậu ta cứng đờ lại, vẫn mạnh miệng không chịu thua:

“Ai nói xấu ? Tôn Vũ nói là Tề Triệt sai cậu ta đi, chẳng lẽ sai được chắc?”

“Người ta nói là cậu tin?”

Tôi nghiến trăng hỏi lại.

“Đầu óc thế này nên thi tháng mới phải gian lận đúng không?”

Cậu ta đỏ mặt, đứng phắt dậy.

“Tôi… tôi gian lận lúc nào? Cậu nói bậy!”

Tôi cười một .

“Cậu căng chứ? Tôi chỉ là cái cách cậu biên chuyện như vừa thôi mà.”

“Cảm giác bị bêu xấu dễ chịu không?”

này vừa oanh tạc trong phòng , mấy nghị luận ầm ĩ vừa biến mất không dấu vết.

Cậu ta há hốc miệng, yết hầu lăn xuống mấy , ngay cả một câu không nói được.

34

[ Tiểu Điềm Điềm được quá nha! thường hướng nội ngại ngùng, hu hu hu, nay cưng vất vả .]

[Haiz. mà tối nay Tề Triệt tìm Tôn Vũ tính sổ thật, trực tiếp đánh người ta tàn phế, xong phải vào tù, chuyện này khiến hắn hoàn toàn hắc hóa.]

[Thời đi Tề Triệt như thiên sứ thế này, vậy mà trở thành tên đàn ông g.i.ế.c người không chớp mắt. Vận mệnh đúng là giỏi trêu ngươi.]

bão luận, lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi .

Đầu ngón tay tôi run rẩy không cầm nổi điện thoại, tôi một lại một ấn số gọi Tề Triệt.

Đầu dây bên kia chỉ có báo bận như băng.

“Vu Điềm Điềm, chưa tan mà cậu đi đâu thế?”

gọi với lại phía , tôi không đáp lại, như phát điên rời khỏi .

Tôi tìm kiếm trong ngoài trường mấy .

Cuối thở hồng hộc tìm thấy hai người đang giằng co trong hẻm nhỏ gần trường.

Tùy chỉnh
Danh sách chương