Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tề Triệt chặt lấy cổ áo Tôn Vũ, đè cậu ta lên tường.
“Nói! Có hôm qua mày dẫn người đến quấy rối Lục Dao lại, còn tung tin đồn nhảm là tao mày không?”
Giọng hắn khàn đặc, mang theo lửa giận kìm nén, gân xanh trên trán giật liên hồi.
Tôn Vũ bị siết cổ, mặt đỏ tía, nhưng miệng vẫn nở nụ cười giễu cợt buồn nôn:
“Đúng thế! Đều là tao . Thằng nhãi mày nhìn người giỏi nhỉ, nữ thần mày n.g.ự.c mềm nhũn ấy…”
35
đ.ấ.m Tề Triệt vút cái nện thẳng vào mặt cậu ta, “bốp” một tiếng.
Tôn Vũ đập vào tường, vang “bộp” một cái.
Cậu ta lau m.á.u trên mặt một cái, cười.
“Sao? Giờ có còn khó chịu hơn cả bị g.i.ế.c đúng không?”
“Mày quên tuần trước mày dạy dỗ tao thế nào à? Bảo tao nạt gái là đồ hèn, mày tưởng mày là cái gì, dám bảo tao kia?”
Cậu ta cười nhạo một tiếng.
“Giờ cả đồn hết , nói mày là cái thằng dơ bẩn tỏ tình không thành đi trả thù người ta.”
“Không ai tin mày, Lục Dao không tin mày, nhỏ mày cứu khỏi tay tao không tin mày, ngay cả ba mẹ mày không tin mày!”
Tay Tề Triệt run lên, chặt cổ áo Tôn Vũ hơn.
Ánh trăng rọi ánh sáng u ám lên mặt hắn, cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt hắn.
“Ông đây đang chỉnh đốn lại mày đấy!”
Tôn Vũ vẫn đang ép sát từng bước.
“Mày có bản lĩnh thì đánh c.h.ế.t tao đi! Thằng hèn!”
36
Tề Triệt giơ cao đấm, đốt ngón tay vì đùng sức trở trắng bệch.
“Tề Triệt!”
Tôi hét đến mức gần rách cả họng.
“ tin cậu!”
luồng sét đánh thẳng vào hẻm nhỏ.
đ.ấ.m cứng rắn Tề Triệt khựng lại giữa không trung, hắn quay phắt lại nhìn phía tôi.
Tôn Vũ sửng sốt, lại lập tức giễu cợt: “Mày tin nó thì cái gì…”
Tôi giơ điện thoại ra trước mặt Tôn Vũ, thứ trên màn hình khiến cậu ta lập tức tái mét mặt.
Nhưng cậu vừa nói, từng câu từng chữ, bao gồm cậu thừa nhận quấy rối Lục Dao, tung tin đồn thất thiệt Tề Triệt, còn nhục mạ kia nữa, tôi lưu lại hết .”
“Tôi gửi vào nhóm lớp, lúc nãy cảnh sát gửi bản ghi âm người nhận án .”
37
Trên màn hình điện thoại, nhóm lớp đang điên cuồng nhắn tin.
[Vl ghi âm kia là thật à? Tôn Vũ quá khốn nạn !]
[ người vừa nãy hùa theo nói xấu Tề Triệt, mau ra đây xin lỗi!]
[Cái tên đeo kính kia đâu ? Sáng nay còn bảo Tề Triệt là đồ tồi, ra đây đi thử vài bước coi?]
Bên dưới lập tức nhắn cả loạt [+1], ngay cả mấy bạn bình thường im ắng xuất hiện.
Có người chụp ảnh màn hình gửi nhóm lớp 6.
Có bạn bên lớp 6 đứng ra vạch trần Tôn Vũ có lệ nạt gái từ trước.
[Tôn Vũ định bị xử lý ra nhẽ! Loại cặn bã cút khỏi !]
Tin nhắn vẫn không ngừng nhảy lên.
Tôi lén ngẩng nhìn phía Tề Triệt, hắn đang nhìn theo màn hình, vai khẽ run lên.
Ánh trăng chiếu lên mặt hắn, có thể thấy trên lông mi vương chút sương.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, hẻm xuất hiện ánh đèn xanh đỏ.
Tôn Vũ mặt tái mét, lảo đảo lùi lại, dựa vào tường.
35
Sau khi lấy khai trên đồn cảnh sát xong, hơn 11 giờ đêm.
Hắn nhìn vết bầm tím không đụng thứ gì trên đùi tôi, ngồi xổm xuống, vụng thổi giúp tôi.
“Đau không?”
Giọng hắn hơi khàn.
Tôi lắc .
“Tôi đọc tin nhắn trong nhóm thấy mọi người bảo cậu khẩu chiến với đám kia, tối còn trốn học ra ngoài.”
“Sao cậu tin tôi thế? Vì gì giúp tôi đến vậy? Bình thường không nhát gan nghe thầy cô lắm à?”
Mắt hắn rất sáng.
Sáng đến nỗi tôi không dám nhìn.
Vì cậu tốt với .
Vì cảm thấy người tốt cậu không có kết cục vậy.
Vì… thích cậu.
“Bởi vì cậu là đại ca .”
Tôi cười hào sảng với hắn.
Hắn không đâu, học sinh ngoan Vu Điềm Điềm hôm nay không trốn học, còn nói dối.
Gặp nhau là điều tốt đẹp gì, không cần để nỗi tương tư hoài phí năm tháng còn lại.
36
Thông xử lý vụ việc đặt vào vị trí dễ thấy trên bảng thông :
Tôn Vũ vì nhiều lần nạt bạn bè, lan truyền thông tin không đúng, tình tiết nghiêm trọng, bị buộc thôi học.
Mấy tên trai từng loạn theo cậu ta chịu phạt.
Nghe nói cậu ta chuyển đến tư thục ở thành phố bên cạnh, vì tiếng tăm quá tệ luôn bị cô lập và nạt.
Không lâu sau vì tramcam thôi học.
Sau có một bạn học chạm mặt cậu ta, cậu ta bẩn thỉu, điên điên khùng khùng.
Vì để ngăn Tề Triệt yêu sớm, mẹ Tề Triệt chuyển hắn đến khác.
Nghe nói hắn sắp sang Mỹ học đại học.
Cuộc đời chúng tôi dần dần không còn giao nhau.
Lần liên hệ cuối cùng là đêm trước ngày thi đại học.
Hắn gọi điện tôi.
“Tiểu Điềm Điềm, cậu định sẽ không sao cả đâu.”
Tôi nhìn mặt trăng trên đỉnh .
“ .”
37
Tôi thi 708 điểm, vào thẳng Thanh Hoa.
phát tôi học bổng năm vạn.
Cầm số kia, tôi không dám nhà.
Tôi , chỉ cần tôi nhà, số kia hoặc bị bố tôi đốt trên bàn đánh bạc, hoặc chui vào túi chủ nợ ông.
Tôi tìm một nhà hàng để thêm hè.
Một ngày 70.
Chủ quán rất tốt, phép tôi tối nằm ngủ trong quán.
Nhưng tôi không ngờ rằng, bố tôi vẫn tìm tôi.
38
Máy hút mùi sau bếp kêu ồn ào, tôi cúi rửa chén.
Bà chủ the thé giọng quát to: “Anh bị cái gì thế hả!”
Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên, chấn động đến độ màng nhĩ tôi run lên.
“Vu Điềm Điềm đâu! Tôi tìm Vu Điềm Điềm!”
Tôi chưa kịp phản ứng lại, bố tôi chạy xộc vào bếp, kéo tôi ra ngoài.
“Trốn đi! Để tao xem mày trốn đến cái hang chuột nào!”
Khách sợ đến mức nhao nhao đứng dậy tính .
Có một người đàn ông mặc đồ âu vừa định lấy điện thoại ra quay, bị bố tôi hất một cái:
“Quay cái gì quay! Ông đây tìm gái đòi là chuyện quá bình thường!”