Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tuy bóng đêm dày đặc, căn nhà đổ nát tối om, ta không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt hắn, nhưng vẫn cảm nhận được chút hụt hẫng và bất an trong lòng hắn.
Ta nuốt nước bọt, rồi khẽ xoay người, ngồi xổm xuống.
“Hóa ra là bọn chúng đánh gãy chân ngươi sao??? Bọn thổ phỉ này thật ác độc, người già yếu bệnh tật cũng không tha. Không sao, nào, ta cõng ngươi đi.”
Thư sinh dường như còn ngần ngại, mãi chưa chịu nhúc nhích.
Ta nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa, thấp giọng giục giã:
“Ngươi đừng lo, sức ta lớn lắm, mau lên, ta cõng ngươi đi! Bằng không nếu bọn thổ phỉ phát hiện ngươi thả ta, chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi!”
Rốt cuộc thư sinh cũng xiêu lòng, hắn cúi người tựa lên lưng ta, cánh tay khẽ vòng lấy, dịu giọng dặn dò:
“Ngươi đừng đánh rơi ta đấy.”
Ta gật đầu, nghiến răng vận hết sức lực, mới gắng gượng cõng được hắn lên. Rõ ràng trông thư sinh chẳng có bao nhiêu thịt, sao lại… sao lại nặng đến thế này…
Chưa kịp bước ra, thì tấm cửa vốn chỉ làm vật trang trí lại lần nữa bị người ta đá bay.
Ta không giữ vững, ngã sấp xuống đất, biến thành cái nệm thịt cho thư sinh phía sau.
Ngay sau đó là từng tràng tiếng hét inh ỏi vang vọng quanh ta.
“Tống Vân Trì, ngươi đang làm gì với tiểu thư nhà người ta vậy!”
5
Nếu ta có tội, xin ông trời hãy trừng phạt ta.
Chứ đừng bắt ta đứng giữa một đám người lạ mặt cao lớn sừng sững, mặt mày lấm lem, nghe họ thay mặt thư sinh xin lỗi ta.
Trước mặt là một nam nhân nói năng như cái loa phóng thanh, vung tay múa chân kể lại đầu đuôi sự việc.
Bọn thổ phỉ hoành hành, hung ác khó trị. Đường núi quanh co khúc khuỷu, muốn tiêu diệt bọn chúng phải trả giá không nhỏ.
Vì vậy bọn họ nghĩ ra một kế hay: chọn người có vẻ ngoài đơn thuần dễ lừa nhất trong số họ giả làm nạn nhân, trà trộn vào sào huyệt thổ phỉ để đưa tin ra ngoài…
Mặc dù ta chẳng hiểu nổi một kẻ đầu óc thẳng tuột như thư sinh thì có ích gì cho việc trà trộn, nhưng cuối cùng chẳng phải họ cũng thành công đó sao?
Tên “loa phóng thanh” dáng dấp cũng không tệ, liếc nhìn thư sinh bên cạnh với vẻ mặt u ám, rất khó khăn mới mở miệng:
“Cô nương đừng sợ, bọn ta đều là lương dân, người tốt cả. Nếu Tống Vân Trì có gì thất lễ mạo phạm, ta thay hắn nhận lỗi với cô nương. Hắn bị gia đình chiều hư, từ nhỏ đầu óc cứng nhắc…”
Ta xoa xoa cằm bị đập đau, tỏ vẻ thấu hiểu mà gật đầu.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Tên “loa phóng thanh” thở phào nhẹ nhõm, mấy người còn lại vui vẻ cười vang, ngoài cửa dường như có ánh lửa lập lòe tiến lại gần.
Một thiếu niên mặc cẩm y đứng sau hắn khẽ chắp tay hành lễ.
[ – .]
Hắn tự nhiên cất giọng:
“Bọn ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, nhất định sẽ không để thanh danh cô nương tổn hại.”
Lời vừa dứt, từ xa xa đã thấy một cỗ xe ngựa sang trọng tiến lại trước căn nhà đổ nát, hoa văn trên xe lấp lánh ánh vàng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tống Vân Trì kéo lê chân phải, tập tễnh đi về phía ta.
Hắn mím môi, đứng yên suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi:
“Hay là… lần này để ta cõng nàng lên xe?”
6
Ta không dám để Tống Vân Trì cõng.
Dù gì thì hắn cũng vừa gầy yếu vừa kéo theo một cái chân gãy.
Nếu vì ta mà bệnh tình hắn thêm trầm trọng, thì ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
Bên trong xe ngựa được bài trí vô cùng nhã nhặn, ta dè dặt ngẩng đầu quan sát, bốn góc xe đều được nạm những viên dạ minh châu to đùng.
Không phải nhà thường dân nào cũng có thể dùng nổi.
Tống Vân Trì thản nhiên ngồi ngay bên cạnh ta, miệng ta vừa định bật ra mấy chữ “nam nữ thụ thụ bất thân”, thì lại chợt nhớ đến ….cảnh mình trong căn nhà đổ nát tận dụng hắn triệt để thế nào.
Do dự một lúc, ta liền quang minh chính đại nuốt lời trở vào bụng.
Bùi Cảnh có thể ngay trước mặt ta, ôm lấy Thiếu Mị mà bay qua bay lại loạn xạ.
Thì ta cũng chẳng có lý do gì mà không được ngồi sát bên thư sinh trắng trẻo này!
Dáng ngồi của thư sinh không mấy thoải mái, hai chân dài khẽ co lại, khiến chiếc xe ngựa vốn rộng rãi cũng trở nên chật chội.
Hắn chăm chú nhìn ta, bỗng thở dài, có chút tiếc nuối hỏi:
“Ngươi không lạnh nữa à?”
7
Khi tim đập thình thịch, ta hoài nghi rằng… tình yêu đã gõ cửa.
Bên ngoài thành, trong một trang viện hẻo lánh, ta khoác áo choàng màu sẫm từ cửa sau bước xuống, vội vàng hành lễ, rồi được mấy a hoàn che chắn đưa vào nội viện.
Vừa vào trong, ta liền òa khóc.
Thái phó— người mà bình thường chỉ cần hành nửa lễ trước mặt hoàng thượng — lúc này đứng luống cuống trước mặt ta và mẫu thân.
“Diểu Diểu, con nghe cha nói. Cha thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện thế này.
“Cha đã sớm thương lượng trước với nhà họ Bùi rồi, nếu biết trên núi có thổ phỉ, dẫu có là cha đi cũng quyết không để con lên đó!”