Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Mẫu thân ta gào còn to hơn cả ta, bà vốn là nữ nhi võ tướng, ngoài rèn gân cốt, trong luyện hơi thở.

Nếu không vì giữ gìn danh tiếng cho ta, e là bà đã hét đến sập cả trời rồi.

“Ông già khốn nạn kia, tôi biết ngay ông chẳng đáng tin chút nào. Năm xưa lấy tôi, ông đã chướng mắt tôi, giờ còn dám để Diểu Diểu nhà tôi gặp nguy hiểm. Tôi nói cho ông biết, nếu con gái tôi có chuyện gì, tôi với ông đoạn tuyệt luôn!”

Cha ta sầm mặt.

“Năm xưa Thúc Hoài rủ ta trèo tường nhìn lén bà, khi ấy bà đang vung d.a.o lớn chẻ củi trong sân. Ta đâu phải không thuận mắt, là căn bản không dám nhìn thẳng bà đó chứ.”

Ta và mẫu thân ôm chầm lấy nhau khóc một trận đã đời, cuối cùng bị cái bụng đói đánh trống kêu vang mà dừng lại.

Đồ ăn trong nhà bếp sớm đã được hâm nóng, chỉ đợi ta khóc xong là bưng lên ăn ngay.

Ta ôm bát canh nóng trong tay, nhưng tâm trí lại vô thức bay tới hình bóng thư sinh kia — kẻ đã đứng nhìn ta xuống xe mà cười rạng rỡ.

Bát canh trong tay dường như cũng giống như người ấy, ấm áp dịu dàng.

Ta thẹn thùng níu lấy tay áo mẫu thân đang nhìn ta đầy âu yếm.

“Nương ơi, con hình như đã… phải lòng rồi.”

8

Từ nhỏ ta đã thích những người có dung mạo xinh đẹp, luôn dành cho họ sự ưu ái đặc biệt.

Theo lời mẫu thân kể, nguyên nhân ta có “chứng bệnh nhìn mặt” này là vì năm ấy biểu ca dắt ta đi xem hội đèn lồng vào ngày lễ đăng hoa.

Kết quả chưa kịp ngắm đèn lồng, lại gặp phải kẻ buôn người.

Sau khi mất tích suốt một ngày một đêm, ta được các quan binh có trách nhiệm và bản lĩnh tìm về.

Khi ta tỉnh dậy sau cơn sốt cao dai dẳng, thì căn bệnh nhìn mặt này cũng theo đó mà xuất hiện.

Mẫu thân nói, chắc chắn là do kẻ buôn người kia quá xấu xí, làm ta sợ hãi đến mức ám ảnh.

Ta rất tán thành.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Dù vì sốt cao mà ta đã quên mất dung mạo của kẻ đó.

Nhưng người ta thường nói: tướng tùy tâm sinh. Kẻ có lòng dạ độc ác như thế, thì chắc mặt mũi cũng chẳng thể đẹp đẽ được bao nhiêu.

Mẫu thân thương xót ta, những người hầu hạ bên cạnh ta, ai nấy đều có dung mạo tinh xảo, ăn vận xinh đẹp, dáng người uyển chuyển.

Phụ thân cũng thương ta, chẳng biết ở đâu nhìn thấy thế tử nhà họ Bùi dung mạo tuấn tú tuyệt trần, sau vài hôm dò hỏi, rồi gặp gỡ cha của Bùi Cảnh — vừa gặp đã như cố tri, hai lần gặp thì ý hợp tâm đầu, ba lần gặp liền định hôn sự.

[ – .]

Đáng tiếc thay, người mà phụ thân chọn cho ta lại vừa hay phải lòng nha hoàn mà mẫu thân tìm cho ta.

Hai kẻ ấy như củi khô gặp lửa, ôm ấp quấn quýt ngay tại căn nhà đổ nát trên ngọn núi hoang kia, chuyện này ta biết nói lý với ai đây?

9

Ta quyết tâm hủy bỏ hôn ước với Bùi Cảnh, nam nhân lòng dạ bất chính chẳng khác nào nước giặt khăn gối của phụ thân, ngươi căn bản không biết thứ nước ấy đã dơ bẩn đến mức nào.

Huống chi hiện giờ, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu ta liền hiện lên dáng vẻ thẳng thắn của tiểu thư sinh đêm đó, hơi ấm trong vòng tay hắn, còn có cổ tay trắng như ngọc phát sáng dưới ánh trăng…

Ta dường như có cảm giác đặc biệt hơn người thường dành cho hắn.

Dù từ trước tới nay ta vốn thích mỹ nhân mặt mũi xinh đẹp, nhưng nếu đối phương là thư sinh thật thà thú vị như vậy, sống chung cùng nhau …cũng không tệ.

Ta nói với cha nương, ta đã phải lòng vị thư sinh áo trắng đưa ta về đêm ấy, còn cái gã Bùi Cảnh kia, hai nhà dứt khoát sớm ngày thu dọn mọi chuyện, chia tay trong hòa khí.

Hắn không thích ta, ta cũng có khúc mắc với hắn, nếu kết hợp lại, chỉ e chính là điển hình chuẩn mực nhất của cặp vợ chồng oán ngẫu trong thiên hạ.

Phụ thân ta chưa nắm chắc thân phận của thư sinh, không dám tùy tiện đồng ý, chỉ bảo phải dò la thêm.

Nhưng đối với Bùi Cảnh, ông chẳng chần chừ lấy một khắc, ngay buổi chiều hôm đó liền phái người đem sính lễ trả lại.

Ông nói:

“Bùi Cảnh đúng thật không phải là người thích hợp, là phụ thân quá vội vàng, suýt nữa đánh mất con.”

Ta không trách phụ thân, dù gì cuộc gặp gỡ ngoài thành đó vốn do lão hầu gia nhà họ Bùi sắp xếp, mà trong thư từ qua lại giữa Bùi Cảnh và phụ thân cũng đã nói rõ sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ta.

Chỉ là chẳng ai ngờ lòng dạ của Bùi Cảnh lại như mặt trẻ con, như tiết trời tháng tám, nói thay đổi là thay đổi!

10

Ta đã mất liên lạc với vị thư sinh kia. Nói chính xác hơn, ngoài việc hắn đưa ta về nhà tối hôm đó, phụ thân ta không điều tra ra bất kỳ thông tin gì về hắn.

Ta chỉ nhớ mang máng hắn tên là Tống Vân Trì, nhưng sau nhiều ngày dò hỏi, phụ thân bảo ta rằng ngay cả cái tên đó e rằng cũng là giả.

Ta thầm khâm phục hắn, đúng là người nghĩa khí, ngay cả làm việc tốt cũng không lưu lại danh tính.

Chỉ khổ cho ta — người đã bị hắn vô tình lay động tâm can đêm đó — đành vừa nghe mẫu thân thao thao bất tuyệt kể lể về thủ đoạn cao tay của Thiếu Mị, vừa ngẩng đầu than thở cùng ánh trăng về mối tương tư chưa kịp nảy nở đã úa tàn.

Ta thu lại nỗi lòng, không dám quấy rầy thêm nữa. Bởi nếu cứu người lại chuốc lấy phiền phức bị kẻ mình không thích bám lấy mãi, thì sau này còn ai dám làm việc thiện?

Thư sinh chẳng phải không biết cửa nhà ta ở đâu, nếu hắn muốn gặp ta, tự khắc sẽ tìm tới.

Tùy chỉnh
Danh sách chương