Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bùi Cảnh ôm lấy Thiếu Mị mềm như không xương, tức giận lao về phía ta và thư sinh.
Ta thật sự không hiểu mình đã gây cho Thiếu Mị tổn thương tinh thần cỡ nào, chẳng lẽ là chướng mắt nàng? Hay đ.â.m vào tim nàng?
Thư sinh nghi hoặc hỏi:
“Đó chẳng phải nha hoàn của nàng sao?”
Ta gật đầu thật thà.
Hắn lại hỏi: “Sao sắc mặt nàng ta đột nhiên như vậy, là bệnh à?”
Ta nhìn bộ dạng ngang ngược vô lý của Bùi Cảnh hiện tại, tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
Thư sinh khẽ ho một tiếng.
“Hai người các ngươi tốt nhất đừng lại gần đây nữa. Nha hoàn trong n.g.ự.c ngươi trông giống như mắc bệnh nặng gì đó, ngươi không kiêng kỵ thì cũng phải nghĩ cho người khác, tránh xa chúng ta ra.”
Bùi Cảnh bị nói đến nỗi mặt mũi xanh tím, giữa trán hình như sắp phát đen.
Hắn nhíu mày quát lớn:
“Ngươi là thứ gì? Có tư cách gì lên tiếng ở đây?”
Thiếu Mị cũng sững người tại chỗ, cắn chặt môi dưới, mắt lóe hung quang, giận đến mức tưởng chừng sắp ngất.
Ta thật sự rất thích cái miệng của thư sinh, hắn nói câu nào cũng khiến người nghe sướng lòng.
Thư sinh chẳng buồn để ý tới bọn họ, chỉ nhìn về phía ta.
Hắn cất giọng, nghe kỹ còn mang chút ấm ức:
“Đừng để ý đến bọn họ nữa, đi ăn hoành thánh với ta đi, bát này nóng quá, tay ta đau.”
Ta nhìn kỹ thì quả nhiên đầu ngón tay thon dài cân xứng kia đã ửng đỏ, vội kéo tay hắn, lôi về phía quán hoành thánh trong ngõ.
Suy nghĩ một lát, ta lại quay đầu, lạnh mặt cảnh cáo:
“Bùi Cảnh, sau này trước khi làm chuyện gì thì động não một chút, thân phận nô tỳ của Thiếu Mị vẫn còn đang nằm dưới đáy hòm trong phòng ta đấy.”
Nếu không khiến họ kiêng dè, với thủ đoạn của Bùi Cảnh, lỡ hắn làm hại tiểu thư sinh của ta thì biết làm sao!
14
Quán hoành thánh trong ngõ nhỏ tuy giản đơn nhưng mùi thơm lại nồng đượm.
Tiểu thư sinh bưng bát chọn một chỗ góc ngồi xuống, sau đó lại gọi thêm một bát nữa từ bà lão chủ quán
Đợi phần của ta được bưng lên thì hoành thánh của hắn đã nguội từ lâu.
Hắn cầm thìa sứ trắng, từng miếng từng miếng ăn rất ngon miệng.
Ta cắn một viên, nhân rau tề cắt nhỏ trộn với thịt băm nhuyễn, trên mặt nước có hai giọt dầu bóng loáng, điểm thêm chút hành xanh.
Đúng là rất thơm.
Không phải giờ ăn nên quán cũng không đông khách, ta nhẹ giọng nói với thư sinh đối diện đang tập trung ăn uống:
“Nhà ta ở phía Đông thành.”
[ – .]
Thư sinh có đôi mi dài, vừa dày vừa rậm, hắn chớp mắt cười với ta.
“Ta biết.”
Ta ngượng ngùng cúi đầu đỏ mặt. Bảo sao người ta nói người trong mắt tình nhân đều hóa Tây Thi! Ta cảm thấy tiểu thư sinh thật sự chỗ nào cũng khiến người ta yêu thích.
Hắn ăn rất từ tốn, tay cũng đẹp, ngón tay thon dài như ngọc, xinh đẹp tựa như món nghệ phẩm, chỉ là đầu ngón tay đỏ hồng giờ đã chuyển thành màu đỏ sẫm.
Càng khiến làn da hắn trắng hơn.
Ta thở dài, xót xa nói:
“Lát nữa ngươi theo ta về phủ, hoặc nói cho ta chỗ ở của ngươi, ta đưa thuốc mỡ tốt nhất cho ngươi.”
Tiểu thư sinh liếc nhìn, thản nhiên:
“Không sao.”
Ta không đói, dùng thìa nghiền nát nửa viên hoành thánh rồi chậm rãi ăn, bỗng nghe hắn lại nói:
“Lúc nãy thấy nàng đứng đó, ta lo quá nên bưng luôn bát hoành thánh chạy qua, nàng đừng lo, không đau đâu.”
Ta cảm giác miếng hoành thánh trong miệng như biến thành ngọt ngào, trời ơi, phải làm sao đây, ta muốn cùng hắn định thân cả đời.
15
Thư sinh cùng ta tới tiệm ngọc, khi ta chăm chú lựa chọn phôi liệu, hắn tò mò hỏi:
“Ngươi vẫn luôn thích những thứ này sao?”
Ta vừa cẩn thận xem xét vừa gật đầu đáp:
“Đúng vậy, từ nhỏ ta đã thích rồi. Chỉ là khi ấy không biết nhìn hàng, cứ thấy miếng nào to thì mua, tiền tiêu vặt đều đổ hết vào đây.”
Nguyệt Như đứng bên cười bổ sung:
“Ngày trước tiểu thư chuyển về nhà, đá mang về khối sau lại to hơn khối trước, đến mức phòng ngủ sắp không còn chỗ chứa nữa. Phu nhân bất đắc dĩ, đành phải nhờ người mài hết thành những miếng ngọc bội cùng kiểu dáng, chất đầy mấy hòm gỗ cũng chưa hết.”
Ta cũng bồi hồi nhớ lại.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Đúng rồi, nước ngọc của đám đó không tốt, sau này ta đều tùy tiện đem tặng người ta cả rồi.”
Thư sinh hỏi: “Đều tặng cho ai vậy?”
Ta cố gắng nhớ nhưng chẳng nghĩ ra nổi, đành áy náy nhìn hắn.
“Ta không nhớ nữa. Hồi nhỏ ta từng bị bọn buôn người bắt cóc, sau khi được cứu về thì phát sốt cao, từ đó ký ức trước kia cũng mơ hồ dần. Nhưng ngươi đừng lo, đầu óc ta vẫn tỉnh táo lắm!”
Ta xưa nay đối nhân xử thế luôn lấy thành ý làm gốc, song buổi đầu gặp gỡ giữa ta và thư sinh thật chẳng tốt đẹp gì, ta hơi sợ hắn sẽ nghĩ ta đầu óc có vấn đề.
Thư sinh thấy dáng vẻ căng thẳng của ta, mím môi cười khẽ, có chút trêu ghẹo:
“Ngươi rất thông minh, không ngốc.”
Ta hài lòng tiếp tục lựa chọn phôi ngọc, cuối cùng cũng tìm được một miếng vừa ý. Đang định gọi chưởng quầy tới bọc hàng thì nghe thư sinh cất giọng có phần hụt hẫng:
“Ánh mắt ngươi thật tốt, không giống ta, dù có tiền cũng không biết mua gì.”
Ta chỉ hận không thể đập cho cái đầu mình một cái.
Phải rồi, thư sinh đã giúp ta bao lần, sao ta lại chưa từng nghĩ tặng hắn chút gì nhỉ!