Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Ta sai Nguyệt Như thanh toán với chưởng quầy, rồi đưa bản vẽ hoa văn cho thợ, còn bản thân lặng lẽ kéo thư sinh ra góc khuất.
“Chuyện là… ta có một chiếc chuôi quạt tự tay ta khắc…”
Chưa kịp nói hết, đôi mắt thư sinh đã sáng rực lên.
Đáng yêu vô cùng!
Hắn thuận theo lực kéo nhẹ của ta, hơi cúi đầu hỏi nhỏ:
“Có thể tặng cho ta sao?”
Ta bị hắn áp sát mà thẹn thùng hết sức, đành giả vờ nghiêm túc gật đầu:
“Tất nhiên, chỉ là tay nghề của ta không sánh được với các thợ thủ công, chiếc chuôi quạt ấy cũng chẳng tinh xảo gì.”
Thư sinh chăm chú nhìn ta, ánh cười trong mắt làm làn mi rậm của hắn cũng che không hết.
“Không sao, miễn là không phải mười chiếc trăm chiếc mang tặng lung tung là được.”
Thư sinh… hình như đang ghen thì phải. Có lẽ hắn cũng có chút tình ý với ta chăng?
Ta lơ mơ bị hắn đưa lên xe ngựa, về đến phủ mới sực nhớ mình lại quên hỏi họ tên và nơi ở của hắn.
Mỹ nam kế! Mỹ nam kế! Đúng là làm chậm trễ chính sự của ta.
Ta khổ sở cất chiếc chuôi quạt vẫn luôn đặt trên bàn trang điểm vào trong túi gấm mang theo bên người.
Lần sau gặp hắn, ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng!
17
Còn chưa kịp sắp xếp cho lần ra ngoài tiếp theo, bất ngờ có thánh chỉ truyền ta lập tức vào cung.
Ta cung kính quỳ trên nền điện lạnh buốt, len lén liếc nhìn sắc mặt phụ mẫu.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ừm! Rất khó coi! Lòng ta càng thêm bất an.
Bùi Cảnh quỳ bên kia, lưng thẳng tắp, thần sắc điềm nhiên.
Thật sự không ai nghĩ đến việc mời vài tiên sinh dạy dỗ hắn sao? Giờ nhìn hắn là ta lại thấy phiền.
Hoàng thượng ngự trên chủ vị, khí thế uy nghiêm, vẫy tay ra hiệu chúng ta đứng dậy, giọng nói vang vọng quyền uy.
“Bùi Cảnh, ngươi cầu xin ân chuẩn cho một nha hoàn thoát khỏi thân phận nô tỳ, chuyện ấy liên quan gì đến tiểu thư Thẩm gia?”
Bùi Cảnh cúi mình hành lễ lần nữa.
“Bẩm hoàng thượng, Thiếu Mị vốn là thị tỳ thân cận của Thẩm tiểu thư, giấy nô tịch hiện đang nằm trong tay Thẩm tiểu thư.”
“Ồ?”
Hoàng thượng giọng không rõ hỉ nộ.
“Trẫm nghe nói, hai nhà các ngươi vốn đã đính hôn, nay lại vì một nha hoàn mà hủy hôn? Nếu vậy, kẻ phản chủ như thế, đáng bị đánh c.h.ế.t bằng loạn côn.”
Đồng tử Bùi Cảnh co rút, vội vàng quỳ phục.
“Bẩm hoàng thượng, thần thuở nhỏ ham chơi, từng lẻn ra ngoài dạo phố. Hôm đó không may bị lũ côn đồ gây sự, nếu không nhờ Thiếu Mị ra tay cứu giúp, thần e đã bỏ mạng trong tay chúng rồi.”
Hoàng thượng dường như khẽ cười, ta không dám ngẩng đầu, chẳng rõ nét mặt ngài ra sao.
“Đó là việc riêng giữa ngươi và nha hoàn ấy, còn với Thẩm gia tiểu thư mà nói, chẳng phải nô tỳ đã đoạt mất hôn ước của chủ nhân sao?”
Bùi Cảnh lập tức phủ phục sát đất, trong lòng ta dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Không phải vậy. Thần… hủy hôn với Thẩm tiểu thư, là bởi mấy ngày trước ở ngoại thành, Thẩm tiểu thư từng bị kẹt trong căn nhà đổ nát cùng một nam nhân lạ suốt cả đêm.”
18
Phụ thân ta tức giận đến đỏ hoe vành mắt.
[ – .]
“Vô lễ! Tiểu tử thối, ngươi dám ăn nói vu khống!”
Bùi Cảnh mặt không cảm xúc, nhìn ta, khóe môi nhếch lên nụ cười nham hiểm.
“Thái phó đại nhân trong lòng tự biết lời ta có phải vu khống hay không. Thẩm tiểu thư cùng kẻ nam nhân đó, hôm qua còn thân mật trên phố…”
Chưa đợi hắn nói hết, ngoài cửa chợt vang lên tiếng động khẽ, ngay sau đó thái giám bên ngoài nhẹ giọng bẩm báo.
“Bẩm hoàng thượng, Kính Thận vương cầu kiến.”
Hoàng thượng cất tiếng:
“Truyền hắn vào.”
Tốt quá rồi, người đến càng ngày càng đông. Xem ra, ta còn nổi danh trước cả phụ thân mất thôi.
Cửa điện được đẩy ra, một nam nhân trung niên mặt mày nghiêm nghị bước vào, đi ngược ánh sáng nên ta nhìn không rõ, chỉ lờ mờ thấy phía sau ông còn có một thanh niên theo cùng.
Giữa tiết trời giá rét, người nọ vẫn cầm trên tay một chiếc quạt xếp, ta thầm phàn nàn trong bụng: đúng là không sợ lạnh.
Còn chưa kịp than xong, thiếu niên kia đã tiến lên gần. Thân hình cao ráo ngay ngắn đi ra từ sau Kính Thận vương, đợi ta nhìn rõ dung mạo liền ngây ngẩn tại chỗ.
Hắn thật sự rất tuấn mỹ, lông mày như vẽ, da trắng như ngọc, đôi mắt phượng long lanh, môi mỏng khẽ cong, phong tư tuấn lãng.
Dung mạo Bùi Cảnh vốn đã đủ ưu tú, nhưng so với hắn gần như chẳng thể so sánh nổi.
Ta cố gắng thu lại ánh mắt, dù ta yêu thích mỹ nhân, nhưng đã có tiểu thư sinh trong lòng.
Dù công tử trước mặt có đẹp hơn nữa, cũng chẳng bằng chàng ấy.
19
Giọng nói của hoàng thượng dường như mang theo chút ý trêu chọc:
“Vân Trì, thân thể ngươi đã khá hơn chưa?”
Ta sững người, lập tức dồn ánh mắt về phía thiếu niên vừa hành lễ xong kia.
Giọng hắn vẫn trong trẻo, êm ái như trước:
“Bẩm hoàng bá phụ, đã không còn gì đáng ngại.”
Hoàng thượng lơ đãng xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trong tay:
“Hôm nay tìm trẫm, là có chuyện gì quan trọng?”
Tiểu thư sinh — không, phải gọi là thế tử phủ Kính Thận Vương, Triệu Trinh — khẽ mỉm cười.
“Thần đến để làm chứng cho Thẩm tiểu thư. Người bị kẹt cùng nàng trong ổ thổ phỉ hôm đó không phải nam nhân không rõ lai lịch nào, mà là thần.”
Đồ nam nhân đáng ghét! Dám dùng thuật dịch dung để lừa ta!
Triệu Trinh tiếp lời:
“Thẩm tiểu thư phẩm hạnh đoan chính, hôm đó cùng thần và Tập Triệu hợp sức bắt giữ toàn bộ thổ phỉ, công lao ấy vốn nên được khen ngợi. Thế mà từ miệng vị này nói ra lại hóa thành mờ ám tư tình.”
Đôi môi hắn đẹp đẽ, sắc môi nhàn nhạt, từng lời thốt ra đều hợp lòng ta.
“Quả thật là lòng dơ bẩn nên nhìn gì cũng thấy bẩn.”
Ta tán thưởng gật đầu, khi hắn nhìn sang, ta liền hừ nhẹ rồi quay đầu đi, hừ, gạt người, đồ lừa đảo!
Triệu Trinh là con trai độc nhất của Kính Thận Vương, từ nhỏ thân thể yếu ớt. Nghe nói đã theo thần y du ngoạn phương Nam suốt mười mấy năm chưa từng trở về, chẳng trách phụ thân ta điều tra mãi mà không lần ra manh mối.
Sắc mặt Bùi Cảnh xám ngắt, bị hoàng thượng nhẹ nhàng đuổi ra ngoài. Ngay lúc hắn sắp lui xuống, Triệu Trinh bỗng lấy ra vài món đồ, nói:
“Thật ra, thần và Diểu Diểu sớm đã có duyên phận. Vài miếng ngọc bội này cũng xem như tín vật đính ước từ khi ấy.”
Ta nhìn kỹ, thấy hình dáng quen thuộc. Bùi Cảnh thì như hóa đá đứng đó.
“Người cứu ta …rốt cuộc là Thiếu Mị hay ngươi?”
Không ai trả lời hắn. Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của Triệu Trinh, hắn thất thần rời khỏi.