Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi tôi sốt đến 40 độ thì bạn trai lại bị công ty bắt tăng ca.
Nhưng nghe tin anh ta quên mang khăn choàng, tôi đã không ngần ngại băng qua gió tuyết để đưa cho anh.
Không ngờ ngay khi vừa chạy xuống lầu, tôi đã nghe thấy anh đang gửi tin nhắn thoại cho ai đó: “Đi tăng ca á? Tôi lừa cô ta đấy, yên tâm, cô ta không giận nổi đâu. Cô ta bám tôi như keo ấy, đuổi kiểu gì cũng không đi. Bởi vậy tôi mới nói giới hạn của cô ta chính là không có giới hạn. Thật ra như này cũng khá chán, chẳng có chút thử thách nào…”
Nghe xong, tôi siết chặt chiếc khăn trong tay, yên lặng đứng đó.
Thật ra chỉ cần anh quay đầu lại là sẽ thấy tôi ngay. Nhưng anh đã không làm vậy.
Tiếng cười đùa dần dần xa khuất.
Tôi ném chiếc khăn vào thùng rác, ném cả người trong tim vào đó.
1
Ném xong, cả người tôi bỗng nhẹ bẫng chưa từng thấy. Như thể ngọn núi đè nặng trên vai bấy lâu cùng xiềng xích trói buộc trái tim đều đột ngột biến mất sạch sẽ không sót chút gì.
Cơ thể tôi nóng rực như lửa thiêu, bước đi cũng chông chênh không khác gì người say rượu. Nhưng tôi vẫn cố gắng thu dọn vài món đồ lót, nhét vội vài vật dụng vệ sinh cá nhân vào chiếc vali nhỏ, xong xuôi thì lại ngồi thở dốc bên giường.
Nhiệt độ quá cao khiến tim tôi đập liên hồi, từng nhịp đập như bơm máu nóng lan khắp tứ chi.
Không được, thế này không ổn.
Tôi gọi một chiếc xe, kêu tài xế đưa tôi đến bệnh viện hạng 3 gần nhất. Nhưng đáng tiếc là xe không thể vào khu chung cư nên tôi chỉ đành lê thân thể bệnh tật, chật vật bước ra ngoài.
Khi xuống tới sảnh, tôi thấy ánh đèn đường trong đêm tuyết tạo thành từng vòng tròn mờ ảo như những đóa hoa đồng tâm rực rỡ.
Tôi bước về phía cổng chính, mặc cho từng bông tuyết lạnh buốt rơi trên mặt, chui vào cổ.
Cảm giác ấy thật dễ chịu, khiến tôi không kìm được mà ngẩng mặt đón nhận thêm nhiều bông tuyết nữa.
Nhưng tôi quên mất mình đang choáng váng. Phải đến khi cơ thể cảm thấy nặng nề, tôi mới sực nhớ ra.
May mắn thay, tôi đã ngã vào một vòng tay vững chãi mà không phải áp mặt vào đất mẹ.
2
“Cậu ấy tăng ca không yên tâm về cậu nên bảo tôi quay lại xem thế nào.”
Giọng nói ấy là của Trần Húc, anh ta là bạn học kiêm đồng nghiệp của Cận Dương, chúng tôi chỉ quen biết xã giao chứ không thân thiết mấy. Tôi biết rõ hiện giờ anh ta đang giúp Cận Dương bịa chuyện gạt tôi, nhưng tôi đã chẳng còn quan tâm tới chuyện đó nên cũng lười vạch trần.
Sau đó y tá đến đo nhiệt độ cho tôi, rồi liếc nhìn bình truyền đang chảy của tôi, không quên trách móc: “Bạn trai cô làm ăn kiểu gì vậy? Người đã sốt đến mức này rồi mới đưa đi bệnh viện, có biết nguy hiểm thế nào không?”
Trần Húc ngẩn người, tôi định lên tiếng giải thích nhưng y tá vẫn tiếp tục: “Còn cô nữa, cơ thể là của mình, nếu không tự biết đường chăm sóc thì ai quan tâm thay cô được!”
Vừa nói, ánh mắt cô ấy vừa lườm Trần Húc một cái sắc lẹm. Còn Trần Húc thì mặt mũi đầy oan ức, lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không nghe rõ.
Lúc đó đã rất khuya, trời cũng sang rạng sáng.
Tôi thấy anh kéo một chiếc ghế ngồi ở cuối giường tôi. Vị trí ấy vừa hay ở chỗ chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy túi truyền dịch.
Sau khi xác định dịch truyền còn nhiều, anh mới lấy điện thoại ra.
“Đừng nhắn cho anh ta!” Tôi vừa nói vừa bật dậy cản lại, vô tình khiến chai truyền rung lắc dữ dội.
“Đừng nói cho anh ta biết tôi đang ở đâu, tôi… không muốn anh ta biết.”
Trần Húc luống cuống đỡ bình truyền: “Cậu không cần kích động vậy đâu, tôi gõ chữ không nhanh đến thế…”
Cánh tay thon dài của anh vắt ngang trên đầu tôi, lúc ấy tôi mới nhận ra anh cao đến nhường nào.
Trông mặt anh có vẻ giận tôi không biết tự thương mình.
“Cậu đã thành ra thế này rồi mà còn sợ cậu ta giận là sao? Cận Dương đúng là, lúc này còn đi làm cái gì chứ?”
Tôi biết anh hiểu lầm, nhưng cũng chẳng buồn phủ nhận, chỉ bật cười đầy giễu cợt: “Xem ra trước đây tôi đúng là quá ngốc rồi. Bởi vậy ai cũng xem tôi là con ngốc hết.”
Nghe tôi nói xong, nụ cười ngay lập tức đông cứng trên gương mặt Trần Húc.
Tôi đưa điện thoại cho anh xem: “Hôm nay là sinh nhật cô ta đúng không? Các người tổ chức tiệc mừng cho cô ta chứ gì?”
Người gửi tin là một cô gái xinh đẹp, cô ấy là sinh viên mới đến công ty, tên là Lam Linh. Video được gửi ghi lại trọn vẹn cảnh Cận Dương và cô ta uống rượu giao lưu, nó gửi đến ngay trước khi tôi ngất.
Nhìn biểu cảm hoang mang của Trần Húc, tôi đoán anh ta chắc chưa thấy đoạn này.
“Hơn nữa, tôi còn nghe thấy tin nhắn thoại mà Cận Dương gửi cho các anh nữa cơ. Khi đó anh ta hưng phấn đến mức không hề nghe thấy tiếng tôi giẫm lên tuyết theo sau luôn mà.”
“Cậu…”
Trước ánh mắt nghi ngờ của Trần Húc, tôi thản nhiên tiếp tục, thậm chí còn bật cười: “Tôi xuống lầu đưa khăn cho anh ta. Vì trời lạnh quá nên tôi sợ anh ta bị cảm.”
“Trong khi đang sốt cao?” Anh nhìn tôi như không thể tin nổi vào tai mình.
Tôi gật đầu: “Ừ, đang sốt cao.”
Trần Húc nghe xong thì lặng người. Một lúc sau, anh quay lưng về phía tôi, vẫn đứng ở cuối giường, nhỏ tiếng chửi rủa: “Khốn kiếp thật!”
3
Thuốc của bệnh viện có vẻ rất hiệu nghiệm với tôi. Chưa đến rạng sáng mà tôi đã hạ thân nhiệt về mức bình thường rồi.
Nhưng bác sĩ nói sốt cao như vậy rất dễ tái phát nên dặn tôi nên tiếp tục nằm viện theo dõi thêm vài ngày nữa.
Rồi Trần Húc mua bữa sáng mang đến: “Ăn chút gì đi, tôi mua mấy thứ này không biết có hợp khẩu vị cậu không.”
Thật ra tôi vốn chẳng kén ăn. Chỉ là Cận Dương kén ăn nên ăn tới ăn lui cũng chỉ quanh quẩn vài món.
Ở với anh ta, bữa sáng của tôi chỉ có thể ăn bánh mì sandwich kẹp thịt xông khói, nhiều đến mức khiến tôi phát ngán. Còn bánh bao nhân thịt bóng dầu ăn cùng cháo kê và dưa muối thì lại khiến tôi vô cùng thích thú.
Sau khi sốt cao, con người ta thường dễ đói. Vì vậy tôi ăn khá nhiều.
“Cận Dương luôn nói cậu ăn uống khó khăn, vậy mà hôm nay trông có vẻ ngon miệng ghê ha.”
Anh nói xong cũng cầm một phần ăn bên cạnh, ăn vài cái bánh bao nhỏ, húp một ngụm cháo rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Tôi không nói với cậu ta là cậu đang ở đây. Nhưng nếu cậu ta hỏi, tôi nên nói sao?”
Ồ, vậy là suốt một đêm qua, Cận Dương – người có bạn gái đang sốt cao – lại chẳng hề hỏi han lấy một lời.
“Cứ nói là không biết thôi.”
Trần Húc khẽ nhíu mày, gần như không hiểu ra: “Ý cậu là sao?”
“Chính là ý đó đó. Nếu cứ giữ chặt lấy một thứ chẳng còn ý nghĩa gì thì cũng chẳng còn giá trị gì cả.”
“Cận Dương nhìn bề ngoài có vẻ cợt nhả, nhưng thật ra trong lòng chỉ có cậu thôi đó.”
Tôi hừ lạnh: “Thật sao? Cậu đã đưa ra luận điểm rồi, vậy luận cứ đâu? Cậu có bằng chứng mạnh mẽ nào không?”
“Tôi nhớ là trước kia…” Anh ấp úng.
“Đừng nói về trước kia nữa. Con người không thể cứ sống mãi trong quá khứ được đâu. Hãy nói về những gì cậu thấy được ngay bây giờ ấy.”
Trần Húc không nói thêm gì nữa.
Sau đó Cận Dương gọi cho tôi, nhưng tôi không bắt máy.
Chẳng bao lâu sau, tin nhắn WeChat liên tiếp hiện lên.
【Không thấy em ở nhà, em đi đâu vậy? Sao không nghe máy?】
【Em đang ở đâu thế?】
【Trả lời anh đi, bộ chết rồi hả?】
Tôi tắt màn hình, đặt úp điện thoại lên giường bệnh.
Tưởng rằng tim mình sẽ lại quặn lên như mọi khi, nhưng thực tế… lại chẳng cảm thấy gì cả. Nó nhẹ nhõm đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên.
Thì ra đây là cảm giác buông tha cho chính mình. Chỉ cần một khoảnh khắc như thế, là có thể bước sang một thế giới với tâm hồn hoàn toàn khác.
Khoảnh khắc trước còn yêu đến mức muốn chết vì anh ta. Khoảnh khắc sau đã có thể bình thản nhìn anh ta chết đi từng chút một.
Ây dà, con người đúng thật là loài sinh vật kỳ lạ nhất trên đời.
Trần Húc thấy vậy thì do dự: “Cậu ta đang tìm cậu kìa…”
Đang nói dở thì điện thoại của anh bỗng đổ chuông. Anh nhìn tên người gọi, rồi lại liếc nhìn tôi, cuối cùng rón rén bước ra khỏi phòng bệnh nghe máy.
Tuy vậy, tôi vẫn nghe thấy rõ ràng rành mạch.
“Không biết đâu, tôi về nhà từ tối qua rồi. Cũng chẳng buồn dây vào mấy trò nhốn nháo của bọn họ, vừa hay mượn được cái cớ cậu cho nên chuồn sớm luôn. Không lẽ tụi cậu lại chơi tới sáng nữa hả? Vậy giờ Nhạc Nhược không có ở nhà à? Không phải tôi không bênh cậu, nhưng cậu chơi kiểu này hơi quá đấy. Cô ấy còn đang sốt cơ mà…”
Gọi xong, anh đẩy cửa bước vào, thở phào một hơi rõ mạnh: “Coi như tôi đã giúp cậu một phen rồi đó. Nhưng giờ cậu định làm gì tiếp?”
Tôi chỉ vào chiếc vali nhỏ: “Giúp tôi tìm cái máy vẽ với sạc được không? Tôi còn một bức tranh chưa hoàn thành.”
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ làm theo. Giúp tôi cắm điện vào máy rồi cũng không hỏi gì thêm.
Một lúc sau Cận Dương lại gọi đến, nhưng tôi không bắt máy nên anh ta chuyển qua gửi tin nhắn, trong đó có mấy lời lẽ mang giọng điệu đe dọa.