Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

【Em còn giở cái kiểu công chúa này ra nữa à? Anh chẳng qua chỉ là đi làm thêm, không ở bên em một chút thôi mà? Có cần làm quá vậy không? Anh không cần biết, thấy tin thì phải gọi lại ngay! Nếu không thì đừng trách anh không khách sáo!!!】

Tôi có thể nhìn ra anh ta tức giận thế nào, anh ta dùng tận ba dấu chấm than cơ mà.

Nếu là trước đây thì tôi nhất định sẽ không dám không trả lời, dù có không tình nguyện đi chăng nữa.

Bởi tôi từng nghĩ chiến tranh lạnh không giải quyết được vấn đề gì, gặp mâu thuẫn thì nên nói cho rõ, không được cắt đứt liên lạc với nhau.

Nhưng bây giờ, tôi đã phát hiện ra rằng…

Mặc kệ như này thật sự rất sảng khoái.

4

Tôi vẽ được một lúc thì ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên màn hình máy vẽ khiến mắt hơi chói.

Lúc ấy tôi mới ngẩng đầu, rồi vô tình phát hiện Trần Húc vẫn còn ở đó.

“Xin lỗi, tôi tưởng anh đi từ lâu rồi cơ.”

Tôi gượng cười: “Tôi ở một mình không sao đâu, anh về nghỉ chút đi.”

Anh không trả lời ngay, mà liếc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: “Bây giờ tôi đi mua cơm, cậu muốn ăn gì?”

Tôi giơ điện thoại lên: “Tôi có thể tự đặt đồ ăn.”

“Nhưng tài xế giao hàng không vào được phòng bệnh.”

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, rồi nhanh nhẹn lật chăn bước xuống giường: “Tôi có phải người thực vật đâu? Sao cứ nhất định phải để người ta mang đến tận nơi chứ? Tôi ra lấy cũng được mà.”

Nghe vậy, trên mặt Trần Húc liền hiện lên chút xấu hổ, gãi đầu ngượng ngùng: “Vậy… vậy tôi tự đi ăn, rồi tiện thể cầm hộ đồ ăn cho cậu luôn. Cậu chỉ vừa hạ sốt thôi, đừng chạy lung tung.”

Nói xong, anh đi đến cửa, mặc dù tay đã đặt lên tay nắm nhưng vẫn quay đầu lại nhắc: “Lát nữa gửi thông tin đơn hàng cho tôi nhé.”

Dĩ nhiên tôi đã không gửi.

Vì tôi đâu có WeChat của anh ta.

Tiếc là anh tưởng tôi có rồi, có lẽ trước đây chúng tôi từng kết bạn thật, nhưng Cận Dương đã bảo tôi xóa kết bạn với anh ta rồi. Anh ấy nói Trần Húc không phải người tốt, là tay đào hoa, cũng chẳng biết đã yêu qua bao nhiêu cô. Một người như vậy mà nằm trong danh sách bạn bè của tôi khiến anh ấy không yên tâm. Mà khi đó trong lòng tôi chỉ có mỗi Cận Dương nên đương nhiên tôi tin anh ta rồi. Với tôi thì Trần Húc chẳng khác gì người phát tờ rơi ngoài đường nên xóa kết bạn cũng chẳng mất mát gì.

Thế là cứ xóa thôi.

Sau khi tài xế giao hàng gọi điện, tôi vội khoác áo chạy xuống. Nhưng vừa ra khỏi cửa khu nội trú đã thấy Trần Húc đứng đó cùng làn môi tím tái vì lạnh.

Đám công tử nhà giàu như anh đến mùa đông đều ăn mặc phong phanh cả. Vì trong nhà có máy sưởi, ra ngoài lại có xe nên cũng chẳng cần mặc dày làm gì, miễn phong độ là được.

Tôi nhận đồ ăn từ tài xế xong, liền bị Trần Húc trách móc, anh lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau, mặt đầy oan ức: “Sao cậu không gửi cho tôi chứ? Tôi sợ lỡ mất nên đã đứng đây đợi luôn.”

Tôi kéo chặt áo khoác, liếc anh một cái: “Ngốc.”

Nếu ở lại thêm chút nữa, tôi cũng sẽ cảm thấy lạnh. Vì tôi biết rất rõ thời gian xuống lấy đồ ăn cần bao lâu và cần mặc gì cho phù hợp. Tôi biết rất rõ, bởi Cận Dương sợ lạnh nên từ trước đến nay việc xuống lấy đồ ăn đều là tôi làm.

Kể từ đó, tôi đã dần quen với việc này rồi.

“Thêm tôi đi.” Anh đưa điện thoại ra.

“Cái gì cơ?”

“WeChat ấy, quét mã tôi đi. Có lẽ tôi dọn bạn bè rồi lỡ tay xóa cậu mất. Ngại quá.”

Anh vừa cười vừa giễu cợt: “Cậu chắc cũng từng nghe rồi đấy, tôi thường xuyên dọn danh sách bạn nữ mà.”

Một cảm giác kỳ lạ tràn lên khiến tôi không thoải mái. Không biết anh đang cố giữ thể diện cho tôi hay đúng hơn là đang giúp tôi khỏi lúng túng nữa.

Tôi không quen được đối xử như vậy nên cảm thấy lúng túng không biết phải phản ứng sao mới đúng.

Nhưng ngay giây sau, tôi đã kịp trở lại vẻ lạnh nhạt, theo bản năng kéo giãn khoảng cách: “Không cần đâu…”

Tuy vậy, anh vẫn ngắt lời tôi: “Trừ khi cậu muốn, lúc cần giúp đỡ cũng chỉ có Cận Dương là lựa chọn duy nhất. Nhưng trong khoảng thời gian này, cậu có lẽ sẽ cần đến sự giúp đỡ từ bạn bè hơn là người yêu.”

Anh vừa nói vừa nhấn mạnh hai chữ “bạn bè” rất nghiêm túc, không giống đang đùa.

Tôi nhìn chiếc vali nhỏ bé đáng thương đặt bên giường mà không thể không thừa nhận những lời anh nói cũng có lý.

Tôi đã theo Cận Dương đến thành phố này, thậm chí còn vì anh ta mà từ bỏ cơ hội du học.

Anh ta là mối tình đầu của tôi, là người duy nhất dám bước đến bên tôi suốt những năm tháng qua. Vậy nên tôi đã dành trọn tuổi thanh xuân cho anh ta. Thậm chí đã sẵn sàng trao luôn cả tương lai.

Tôi là người hướng nội, không giỏi giao tiếp. Vì thế tôi chọn ở nhà làm họa sĩ minh họa và nhận vẽ theo yêu cầu. Công việc ấy vừa tự do, vừa không ảnh hưởng đến việc nhà, thu nhập cũng ở mức tạm ổn.

Cận Dương thường nói rằng anh ta thích tôi ở tính cách điềm đạm, ít nói, không tranh giành hay cau có. Thế nên tôi cứ sống như vậy, không tính toán, cũng không màng được mất. Thậm chí trong sâu thẳm tâm hồn, tôi luôn tin mình và anh ta nhất định sẽ bên nhau mãi mãi. Kể cả có gặp bao nhiêu sóng gió đi chăng nữa, cũng sẽ không từ bỏ nhau.

Nhưng anh ta lại hay nói chia tay mỗi khi cãi nhau, rồi khi làm lành lại xin lỗi rằng chỉ là lời nói phát ra trong lúc nóng giận. Còn tôi thì khác, dù có tức giận đến mấy, tôi cũng sẽ không bao giờ đem chuyện chia tay ra làm trò đùa.

Anh ta bảo đó là do tính cách hai người khác nhau. Nhưng có lẽ tôi nên nhận ra sớm hơn, rằng không phải tính cách khác nhau, mà là vì anh ta tự cho mình cái quyền khống chế tôi. Chính vì luôn nghĩ rằng tôi không thể rời đi, nên mới dám không kiêng nể mà từng bước thử giới hạn của tôi.

Vì thế ngày hôm đó anh mới dám nói ra câu: “Cô ấy không có giới hạn gì đâu.”

Chỉ tự trách bản thân tôi đã đặt anh ta lên quá cao, khiến anh ta quên mất mình là ai. Để rồi nhận ra anh ta không phải bố của tôi, tôi cũng không phải phụ thuộc vào anh ta.

Dây bìm bìm dù không còn bức tường nào để leo bám, cũng không vì thế mà ngăn được nó phủ kín cả sườn núi bằng sắc hoa rực rỡ được.

Cuộc sống như thế nào chỉ đơn giản là ở cách lựa chọn mà thôi.

“Tôi sẽ không nói cho anh ta đâu. Nếu định nói thì tôi đã nói từ sớm rồi, đúng không?”

Tay Trần Húc vẫn giữ nguyên tư thế đưa ra, thậm chí còn đưa gần về phía tôi thêm chút nữa.

Giây phút ấy, chẳng hiểu sao, tôi lại cảm thấy người đàn ông trước mặt này… là người có thể tin tưởng được.

5

Quả đúng như dự đoán, đến gần hoàng hôn tôi lại bắt đầu thấy nóng và sốt một chút.

Y tá tỏ ra chẳng mấy bất ngờ: “Sốt cao là như vậy đấy, huống hồ còn bị viêm nữa, nhưng mới truyền một chai thuốc mà hạ sốt được là may rồi.”

Tôi ngoan ngoãn duỗi tay để cô ấy tiêm thuốc, tính ra tay nghề cô rất tốt, kim tiêm vừa chạm vào đã đúng ven.

Tôi cảm nhận liều thuốc lạnh dần dần chảy vào mạch máu. Trần Húc trông thấy mà nhăn mặt xót xa, hỏi có cách nào làm cho thuốc bớt lạnh không.

Phải, anh vẫn chưa rời đi, còn nói là đã xin nghỉ một ngày, vì về nhà cũng chẳng có việc gì làm.

Lần này y tá đưa mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, không còn lườm anh nữa: “Cuối cùng cũng biết điều rồi ha. Đã có được thì phải biết trân trọng, đừng có học tập mấy nam chính trong truyện ngôn tình chơi cái trò ‘truy thê nơi hỏa táng’ làm gì.”

Sau đó cô bảo anh có thể dùng chai nước khoáng đựng nước nóng rồi quấn ống truyền dịch quanh đó để thuốc ấm lên.

Trần Húc nghe xong liền mím môi gật đầu, lùi một bước nhường chỗ cho cô làm.

Sau khi đổ nước xong, anh bỗng vô tình nói: “Cận Dương đang phát điên trong group chat đó!”

“Tôi thì liên quan gì?”

Tôi đặt máy vẽ lên đùi, tiếp tục vẽ bằng tay phải chưa tiêm thuốc: “Nếu anh định thay anh ta nói đỡ, vậy thì mời anh đi cho.”

“Không có.” anh phủ nhận, “Tôi chỉ muốn nhắc cậu rằng với tính cách của Cận Dương thì anh ta sẽ không dễ buông tay đâu. Nếu cần thì tôi có thể giúp cậu mua một cái sim điện thoại mới.”

Đổi sim sao? Cũng là một cách để khiến Cận Dương không tìm được tôi mà nhỉ.

Nhưng tôi không muốn. Tôi có thể chặn số anh ta, để mỗi lần gọi tới đều chỉ hiện lên hai từ “đang bận”.

Với tôi mà nói, đổi số là việc quá rườm rà, mà Cận Dương… không đáng để tôi phải vất vả đến thế. Hơn nữa, tôi cũng muốn nhắc nhở bản thân — rằng tôi là người chia tay một cách thẳng thắn mà không cần trốn tránh điều gì.

Tuy nhiên, lúc tôi vẽ bức tranh đó lại chẳng hề yên ổn như tôi nghĩ, vì Cận Dương cứ liên tục nhắn tin.

【Cả ngày rồi đấy, ít nhất cũng phải nói cho anh biết em đang ở đâu chứ?】

【Anh sai rồi được chưa, em đừng giận nữa, mau về nhà đi!】

【Anh đói lắm rồi, thèm đồ ăn em nấu quá, nói cho anh biết em đang ở đâu để anh đến đón em về nè vợ ơi~】

Ban đầu anh ta còn tỏ ra cứng rắn, nhưng lúc sau thì càng lúc càng mềm mỏng, đến mức gần như cầu xin tôi quay về.

Tuy tôi thấy phiền, nhưng trong lòng lại có chút khoái chí. Cảm giác như chưa từng được cảm giác vậy.

“Thật ra cậu có thể chặn anh ta mà.” Trần Húc đề nghị.

Tất nhiên tôi từ chối thẳng thừng: “Tại sao phải chặn? Chẳng lẽ cậu không biết đây chính là cao trào của thể loại ‘truy thê nơi hỏa táng’ sao? Hôm nay tôi mới hiểu thế nào là niềm vui của nữ chính truyện ngôn tình đấy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương