Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Phải, nhưng lòng lang dạ sói đã thay đổi…”
“Hệ thống, ta thực sự muốn biết, tại Thẩm Trường Xuyên kia yêu ta sâu đậm đến vậy, mà giờ lại đột nhiên thay lòng đổi dạ?”
Ta tin vào tình cảm chân thành, nhưng tin rằng lòng người dễ đổi thay như chớp . Chỉ là khi chuyện đó xảy ra chính bản mình, ta vẫn không thể chấp nhận .
“Thực ra những năm qua, Thẩm Trường Xuyên vẫn luôn âm thầm qua lại Hoa Nguyệt. Hắn ta chưa bao giờ thật sự dứt Hoa Nguyệt, nhưng đồng thời không thể rời xa ngươi, tình cảm tốt đẹp dành cho ngươi vẫn luôn rất sâu đậm. do quyền hạn hạn chế, ta không thể tiết lộ cho ngươi, giờ ngươi sắp rời khỏi thế giới rồi, cuối cùng ta có thể nói cho ngươi biết.”
Nghe sự thật phũ phàng, cả thể ta đều cứng đờ như tượng đá.
Vậy ra, suốt bao nhiêu năm qua, hắn ta vẫn luôn là con chim uyên ương đực đa tình, lăng nhăng. Còn ta, chỉ là con chim uyên ương xám xịt, dốc lòng dốc sức vun vén mà vẫn bị phản bội không thương tiếc.
Thẩm Trường Xuyên khóc đến ngất lịm, người hầu đưa trở phủ đệ. khuya, hắn ta bỗng bừng tỉnh, đôi mờ mịt cố gắng dò dẫm trong căn phòng tối tăm.
“ Viên… Viên…”
Hắn ta lẩm bẩm gọi tên ta, chân trần lảo đảo mò mẫm đến Đoàn Viên Uyển. Hắn ta đẩy cánh cửa phòng, nơi mà dù khuya thanh vắng đến đâu, vẫn luôn có một ngọn đèn dầu le lói chờ đợi hắn.
Nhưng giờ , trong chỉ còn một màu đen kịt đáng sợ. Hắn ta run rẩy thắp đèn, rồi bàng hoàng nhận ra, cả những gì thuộc ta đã biến không dấu vết.
Chiếc chăn long phượng thêu gấm giường, chỉ còn lại một nửa lạnh lẽo. Bàn cờ án thư chỉ trơ trọi một nửa, những bức họa ghi dấu kỷ niệm của hai người, mỗi bức đều bị xé tan tành, đó chỉ còn lại hình ảnh cô độc của một mình hắn.
đó, ta đã thiêu rụi cả những gì thuộc ta. Ta tuyệt đối sẽ không lại cho hắn bất cứ thứ gì hắn có thể hoài niệm ta.
Hắn như phát cuồng, điên cuồng lục soát khắp căn phòng. Nhưng ngoài những vật dụng cá nhân mà hắn lại, hắn không thể tìm bất kỳ dấu vết thuộc ta nữa.
Ngày thứ hai, khi tiếng gà gáy đã vọng lên lần thứ hai, Thẩm Trường Xuyên mới lồm cồm bò ra khỏi đống y phục rách nát. Mớ vải vụn tồi tàn ấy vẫn là do hắn ta ra một khoản tiền lớn mua lại từ tay ma ma Viên. Chỉ bởi vì đó là những y phục cũ mà Viên từng mặc.
Khi thức dậy rửa mặt, nhìn bóng hình tiều tụy của mình phản chiếu trong chậu đồng, Thẩm Trường Xuyên bàng hoàng nhận ra mái tóc mình đã bạc trắng chỉ sau một .
Tuyệt vọng đến cùng cực, hắn ta giận dữ lật tung chậu nước, nắm chặt những sợi tóc trắng đầu, gào thét điên cuồng: “… , Viên… lẽ vì ta thành ra thế , nàng mới nhẫn tâm ruồng ta ?!”
Hắn ta suy sụp , chạy đến giường, ôm chặt lấy đống vải vụn tồi tàn, vùi mình vào trong đó. Ánh hắn ta trống rỗng nhìn vào hư vô, miệng lẩm bẩm: “ Viên… nàng yêu ta của hiện tại, hay yêu ta của ngày xưa? lẽ đợi đến khi ta già nua, nàng sẽ không còn yêu thương ta nữa ?”
Trong lúc thốt ra những lời ấy, hắn ta đột nhiên nhớ lại những lời dịu dàng mà Viên từng nói mình: “Chàng nghĩ ngợi lung tung những chuyện làm gì? Yên tâm đi, chỉ cần chàng đừng có hồ đồ, chúng ta nhất định sẽ quấn quýt nhau trọn đời.”
Nhưng chính vì một phút giây lầm lỡ, hồ đồ của bản , hắn ta đã vĩnh viễn đánh Viên. Hắn ta hận chính mình đến tận xương tủy, hận khoảnh khắc ngu muội khi tìm đến Hoa Nguyệt. Hắn ta rõ ràng biết cả những chuyện đó là sai trái, nhưng ban đầu, khi Hoa Nguyệt tìm đến, hắn ta chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ nàng ta, tuyệt nhiên không hề có ý định vượt quá giới hạn.
Nhưng khi Hoa Nguyệt không chút e dè cởi xiêm y chiếc xe ngựa chật hẹp, thể trẻ trung nõn nà hiện ra ngay , hắn ta đã không thể kiềm chế lòng mình. Hắn ta tự nhủ, phàm là nam nhân ai có ba thê bốn thiếp, hắn ta chỉ lầm lỡ một lần thôi. Nhưng đối Viên, đó lại là một lỗi lầm không thể tha thứ.
Đợi đến khi hắn ta bừng tỉnh khỏi cơn mê muội, thì cả đã quá muộn màng.
Đúng lúc , Hoa Nguyệt, khuôn mặt vẫn che kín lớp khăn voan, lại bất ngờ tìm đến tận cửa phủ. Hắn ta nhìn bóng dáng nàng ta, còn ngỡ mình nhìn lầm người, đến khi dụi nhìn kỹ lại, nữ nhân tóc đã điểm bạc đứng mặt quả nhiên là Hoa Nguyệt.
Không còn lớp trang sức vàng bạc lộng lẫy, nàng ta đã đi vốn liếng chế tạo những viên mỹ nhan . Lần đầu tiên Thẩm Trường Xuyên cảm Hoa Nguyệt thật xấu xí, thật đáng sợ.
“Thẩm Trường Xuyên, mau chóng trả tiền cho ta! Bà còn phải đi mua dược liệu nữa đấy!”
Thẩm Trường Xuyên siết chặt mảnh vải vụn trong tay, hung hăng trừng nhìn Hoa Nguyệt, gằn giọng: “Nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn quyến rũ ta, ta lại đánh Viên? cả đều là do ngươi hại, ngươi còn mặt mũi mà đến đòi tiền ta hả!”
Thẩm Trường Xuyên lồm cồm bò dậy từ giường, giận dữ gầm thét nàng ta. Hoa Nguyệt khinh miệt liếc nhìn hắn ta một , nhếch mép: “Ta quyến rũ ngươi? Y phục người ngươi tự nó cởi ra chắc? Nếu không phải trong lòng ngươi đã có ý đồ ta, ta có thể dụ dỗ ngươi thành công ? Ngươi đúng là càng già càng trơ trẽn! Mau chóng trả tiền cho ta! Viên c.h.ế.t rồi, lẽ nàng ta không lại chút vàng bạc châu báu ? Hoặc là ngươi đem hết ruộng đất nhà cửa bán đi, đưa hết tiền cho ta!”
Thẩm Trường Xuyên giận dữ tiến lên giáng cho nàng ta một tát như trời giáng.
“Cút ra khỏi !”
Hoa Nguyệt lập tức niệm chú triệu hồi con nhện độc nhỏ của mình ra, nhe răng đe dọa: “Không trả tiền, ta sẽ g.i.ế.c ngươi!”
Thẩm Trường Xuyên hề nao núng, rút ngay thanh trường kiếm treo cạnh giường, hung hăng đ.â.m thẳng vào Hoa Nguyệt: “Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Chính ngươi đã hủy hoại cả của ta! Ta muốn g.i.ế.c ngươi!”
Thẩm Trường Xuyên đã trí, thanh trường kiếm không ngừng xuyên thủng thể Hoa Nguyệt. Đến khi Hoa Nguyệt tắt thở, hắn ta mới dừng tay. Thanh kiếm đẫm m.á.u trong tay “choang” một tiếng rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.
hắn ta nhuốm đầy m.á.u tươi, cười điên dại: “ Viên… nàng không? Ta đã g.i.ế.c ả rồi! Ta không còn ở cùng ả nữa! Nàng trở ta đi!”
Sau , An Bình công chúa đăng cơ, vẫn giữ lại tước vị cho Thẩm Trường Xuyên, nhưng vì tội g.i.ế.c người, đã tước đoạt bộ binh quyền của hắn ta, giam lỏng hắn ta trong phủ đệ. Còn nuôi con nhện độc nhỏ của Hoa Nguyệt trong cơ thể hắn ta, hành hạ hắn ta phải chịu đựng nỗi đau thấu tim gan. Đặc biệt phái hai người canh giữ ngày , không cho hắn ta tự tìm đến chết.
Cuối cùng, trong cơn điên dại triền miên, hắn ta ăn uống, tự mình c.h.ế.t đói một cách thảm thương. Sau khi chết, linh hồn hắn ta một thứ gọi là hệ thống dẫn đến một thế giới xa lạ.
Ở nơi đó, hắn nhìn Viên. Viên cao quý, phóng khoáng của hắn đang dùng một chân đạp lên đầu một kẻ nam nhân, lạnh lùng nói: “Tình yêu quá rẻ mạt ? Cố tổng, xin hãy dùng tiền chứng minh tấm lòng của ngài đi.”