Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

14.

Câu ấy vừa dứt, sắc của bố và em trai tôi tức trắng bệch.

Ông chủ quầy vé số không chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn tốt bụng cúi xuống nhặt giúp chiếc , vô ấn nhầm nút loa ngoài.

Ngay đó, giọng tôi vang mồn một trong không gian tĩnh lặng:

“Mẹ, mẹ có nghe không? Con có tin vui muốn — bác sĩ chẩn đoán nhầm rồi, con không sao ! Con không chết đâu. Mẹ, mẹ vẫn ở đó chứ?”

Không khí đông cứng lại. Ba người họ nhau, ai nấy cắt không còn giọt máu.

Mẹ tôi là người phản ứng đầu tiên. hốt hoảng giật lấy , chuyển sang chế độ nghe thường rồi chạy thẳng ra ngoài hành lang. Bố tôi thì đẩy xe lăn cho Hào đi theo sát, vừa đi vừa .

“Cái gì cơ? Sao kiểu đó lại có thể chẩn đoán nhầm được? Con có chắc không, hay là kiểm tra lại lần nữa đi?” – giọng mẹ tôi , xen lẫn căng thẳng.

Tôi khẽ cười, giọng dịu mà lạnh:

“Sao vậy mẹ? Con vẫn sống khiến mẹ thất vọng à?”

“Không… không có!” – tức phản bác, nhưng câu dừng lưng chừng trong cổ họng, không thể tiếp lời.

Đến nước này, tôi không còn muốn diễn nữa. Tôi thẳng thắn:

“Tôi đã đốt nốt ruồi rồi.”

Đầu dây bên kia đồng loạt ra một tiếng hét:

“Cái gì?!”

Mẹ gần như gào , chửi thẳng:

“Từ Đệ! Con muốn hại chết này à? Con đó là nốt ruồi may mắn còn gì!”

Tôi lại, giọng nhưng rắn:

“Đó chỉ là may mắn cho người thôi!”

Tôi ngẩng đầu, nước mắt lăn dài:

“Mẹ còn định lừa tôi đến bao giờ? Bao năm nay mẹ chỉ cần qua 25 tuổi thì tôi sẽ có vận may… nhưng sự thật là 25 tuổi chính là ngày chết của tôi, đúng không mẹ?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi giọng mẹ tôi xẹp xuống, trở nên lạc lõng:

“Sao… sao con …”

Cảm xúc dồn nén suốt bao năm bùng nổ, tôi khóc, giọng nghẹn lại:

“Vì sao chứ? Con cũng là con mẹ đẻ ra, tại sao mẹ lại muốn con chết?”

Mẹ gắt , như thể đó là lẽ hiển nhiên:

“Còn vì sao nữa! Đó là nợ con phải trả cho em con! Từ trong bụng mẹ, con đã tranh giành với em, khiến nó sinh ra yếu ớt tật. Ra đời rồi con cũng giành hết, cái gì cũng đứng nhất, cái gì cũng lấn át em trai. Con là con gái, tranh giành để làm gì, có ích gì cho này?”

Tôi cười khẩy, nước mắt mặn chát trên môi.

Mẹ vẫn tiếp tục, giọng như dao cứa:

“Con còn phải cảm ơn mẹ đấy. Không có mẹ liều mạng giữ con lại, thì giờ này con đã không sống được đến bây giờ rồi!”

Rồi đổi giọng, nhẹ như không:

“Thôi được rồi, chuyện đến nước này, mẹ cũng không tính toán nữa. Dù sao con đã đốt nốt ruồi, thì coi như xong. Bây giờ chân con lành rồi thì mau đi tìm việc lại đi, em trai con còn chờ con cứu mạng đấy.”

15.

“Tôi không làm đâu.” Tôi dứt khoát cắt ngang.

“Làm việc cực khổ sao bằng số, tôi muốn thử vận may.”

Đầu dây bên kia đồng thanh quát: “Không được!”

Tôi cười: “Sao lại không? Vì chỉ cần tôi thì ‘con trai vàng’ của người sẽ chết à? Lúc mong tôi chết, người đâu có thái độ này.”

Bố tôi giận đến người, giật lấy mẹ, gào :

“Con bất hiếu! Đáng lẽ lúc mới sinh ra tao phải bóp chết ! Tao cấm đụng vào vé số, cổ phiếu hay quỹ gì hết! Mau ngoan ngoãn đi kiếm tiền chữa cho em !”

Tôi khẽ nhếch môi: “Bố à, bố nghĩ khi hết mọi chuyện, tôi vẫn nghe lời bố sao? Sao ngây thơ thế?”

“Đồ nghịch tử!” Giọng bố tôi rẩy vì tức. “Tao không có đứa con gái như ! Từ giờ cắt đứt quan hệ cha con!”

Tôi cười, vỗ tay ba tiếng ràng: “Tốt quá! Tôi có ghi âm lại rồi, đừng hối hận nhé.”

Mẹ luống cuống giật lại , cố nài nỉ:

“Con à, dù gì cũng là người một …”

Tôi lạnh giọng cắt ngang:

“Khỏi cần diễn. cho người , tôi đã số ba lần rồi. Thế nên làm ơn đừng chọc tôi, lo mà kiếm tiền cứu ‘con quý’ của người đi. Còn nếu tôi thấy phiền, tôi lại đi mua vé số nữa đó.”

Tôi dứt lời, thẳng tay cúp máy.

Từ chiếc tai nghe giấu trong túi, tiếng cãi vã của bố mẹ và giọng em trai chửi rủa vang hỗn loạn.

Tôi tháo tai nghe, ném vào thùng rác — thứ âm thanh xui rủi này, đáng để nghe thêm.

đó, mẹ vẫn gọi liên tục mấy cuộc, nhưng tôi đều tắt máy.

Đến lúc ấy, mới rằng tôi thật sự không quan tâm nữa. hoảng loạn quay sang hỏi bố phải làm sao.

Bố tát thẳng một cái, trách tham lam độc ác, hại thành ra nông nỗi này.

Mẹ tôi không vừa, cũng vung tay đánh trả, mắng chồng tàn nhẫn, đến con ruột còn không buông tha.

người đánh nhau ầm ĩ ngoài phố, thèm con trai bọn họ đang dần tái mét.

Chỉ đến khi đám đông vây xem la : “Con trai ông cứ rỉ nước rồi kìa!” thì họ mới bừng tỉnh.

Mọi người quay lại — dưới người Hào đang thấm ra một vệt dịch màu vàng.

Hào bẽ , vừa xấu hổ vừa tức, không kịp chất vấn bố mẹ đã vùng vẫy, đẩy xe lăn lao về phía cổng . Bố mẹ cuống cuồng đuổi theo, ba người hộc tốc chạy về trong dáng vẻ luộm thuộm và bẽ bàng.

16.

Về tới , Hào tức rơi vào hôn mê.

Bác sĩ chẩn đoán: phần da thịt lộ ra ngoài tiếp xúc với không khí quá lâu dẫn đến nhiễm trùng nặng, cần phải ghép da ngay, nếu không trạng sẽ càng nguy hiểm.

Bố mẹ tôi khóc lóc gật đầu đồng ý, nhưng để làm được ca phẫu thuật này cần một số tiền lớn. Số tiền họ có đã bị đốt sạch để giữ sĩ diện, lại còn làm mất lòng hàng loạt người. Giờ vì cậu con trai cưng, họ buộc phải bán hết đồ quý giá, hạ mình cầu xin họ hàng giúp đỡ.

Nhưng những người từng bị họ xúc phạm nào dễ bỏ qua. Không chỉ thẳng tay mắng mỏ, số tiền họ cho vay cũng ít ỏi đến mức đáng thương.

Bố tôi chịu hết nổi. Ông ta cho rằng tôi mới là kẻ gây ra tất , và rằng số tiền tôi số ba lần lẽ ra phải thuộc về ông ta.

Thế là, khi tôi tan ca về trên đường, bố cùng mẹ tôi đã cùng nhau phục kích, làm tôi ngất xỉu rồi lôi thẳng về căn hộ thuê của tôi.

Khi tỉnh lại lần nữa, phòng trọ của tôi đã bị lục tung không còn gì nguyên vẹn — họ lục mọi ngóc ngách nhưng tìm được thứ đồ giá trị nào.

Vừa thấy tôi mở mắt, bố đã cầm con dao lớn, đờ đẫn như phát điên, tra hỏi điên cuồng về tung tích mấy tờ vé số. Mẹ thì đã trói tôi chặt đến mức không cựa được.

Tôi mỉm cười lạnh trong lòng — ràng họ không còn muốn cứu con trai họ nữa.

Để dập tắt cơn thịnh nộ của bố, tôi bình tĩnh hết: mọi mã thẻ, mật khẩu, số dư trong tài khoản — tôi cung cấp tuốt. Khi họ tôi có hơn mười triệu trong tài khoản, khuôn bố như nở hoa.

Bố dùng của tôi chuyển hết tiền đi, rồi vung dao định kết thúc mọi chuyện. Chỉ trong khoảnh khắc đó, cảnh sát phá cửa xông vào — một phát súng trượt bay lưỡi dao khỏi tay bố.

Mẹ hoảng hốt: “Cô báo cảnh sát lúc nào? Sao tôi không ?”

Tôi cười và chỉ vào : “Là bố tự báo mà. Tôi đã chế độ báo động tự động cho giao dịch lớn — chính lòng tham của người đã đưa người vào đây.”

Bố điên tiết nhảy tới muốn bóp cổ tôi nhưng bị cảnh sát khống chế ngay tức. Mẹ van xin, cố níu kéo, nhưng tôi đã nhanh nhảu:

“Cảnh sát ơi — bố mẹ tôi đã đánh thuốc mê tôi trên đường về, cướp tài sản, và giờ còn định bịt miệng tôi; họ đã đe dọa tính mạng tôi. Làm ơn bắt họ về để điều tra.”

Cảnh sát gật đầu, chuẩn bị lôi họ đi. Và rồi — tôi gọi họ dừng lại.

17.

Tôi :

“Khoan đã, tôi vừa nhớ ra còn một tờ vé số chưa cào. Tôi thích náo nhiệt, anh chờ tôi cào xong rồi hãy đi nhé.”

Mấy cảnh sát nhau, có vẻ tôi đang làm gì, nhưng vẫn đồng ý.

Chỉ có bố mẹ tôi thì kích động, khóc lóc, giãy giụa muốn nhào tới ngăn cản.

Nhưng với cảnh sát ở đó, họ có cơ hội nào lại gần tôi.

Tôi cầm tờ vé số, từng ô từng ô cào ra — rồi cố ý hô to:

“Tôi rồi! Năm mươi triệu!”

Cảnh sát sững sờ, còn bố mẹ tôi thì ngất xỉu ngay tại chỗ.

Họ bị đưa đi không lâu đó, tôi nhận được từ :

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, nhưng trạng nhiễm trùng của nhân quá nặng, không qua khỏi. Thi thể đã được chuyển đến tang lễ, mong cô đến xử lý hậu sự.”

Tôi bình thản đáp “tôi rồi,” rồi tức gọi đến hỏa táng yêu cầu hỏa táng ngay.

Họ làm việc rất nhanh — khi tôi đến, bình tro đã được đặt sẵn trên bàn.

Tôi xách bình tro ra khỏi cửa, cờ thấy mấy con chó hoang đang tranh nhau gặm rác.

Tôi cười, mở nắp, dốc thẳng tro xuống cho chúng “bổ sung canxi”.

Không ngờ, chúng ăn rất nhiệt , chỉ một lát đã liếm sạch không sót hạt nào.

Còn bố mẹ tôi — vì tội bắt cóc và cố ý giết người, tội danh nghiêm trọng — đã bị chuyển sang kiểm sát khởi tố.

Ngày tòa mở phiên, tôi với tư cách nạn nhân ra làm chứng.

Vừa thấy tôi, họ đã gào khóc, chửi rủa:

“Đồ bất hiếu! Đồ giết người! hại chết cha mẹ, hại chết em ruột, không sợ báo ứng à?!”

Ban đầu, đám người dự khán còn chưa sự việc, nghe vậy liền bắt đầu xì xào, có người thậm còn phụ họa, chửi tôi nhỏ giọng theo.

Khi phiên tòa chính thức diễn ra, vừa nghe công tố viên đọc bản cáo trạng cùng những bằng chứng và lời tố cáo của tôi, người họ tức im bặt.

Bằng chứng đã quá ràng, bị cáo cũng thừa nhận toàn bộ hành vi. Phiên tòa nhanh chóng khép lại.

Kết quả, bố tôi bị tuyên án 4 năm tù giam; mẹ tôi là đồng phạm, bị xử 3 năm.

khi giải quyết xong “kẻ máu mủ” đó, tôi trích một nửa số tiền số của mình để quyên góp cho phúc lợi.

Hồi nhỏ, mỗi lần chịu tủi thân ở , tôi lại chạy đến phúc lợi tìm những đứa trẻ cùng tuổi để chơi.

Chúng được nỗi tủi thân của tôi, dù chính mình cũng thiếu vắng cha mẹ, vẫn san sẻ thương cho tôi.

Giờ đây khi đã có khả năng, tôi càng phải đáp lại nơi từng là chỗ dựa của mình.

những gương trẻ thơ cười rạng rỡ, lòng tôi cũng ấm .

còn ai yêu thương mình thì sao chứ, quãng đời về , tôi sẽ học cách yêu thương chính bản thân thật tốt.

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương