Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tôi lập tức mở Taobao, sau bấm thanh toán hết toàn bộ giỏ hàng.

kinh ngạc, “Cậu mua nhiều đồ vậy gì?”

Tôi nói: “Cậu thích dâng hiến là chuyện của cậu, bây giờ tôi kiểm soát cơ thể này, tôi không thể bản thân chịu thiệt, tiền là do tôi dùng bản lĩnh tống tiền , cãi.”

Nói xong, tôi đặt lịch chăm sóc da, đi thẳng trung tâm thương mại mua sắm, sau lại bỏ một khoản tiền lớn chăm sóc tóc.

Tôi đứng trước gương dặm lại son môi, ấp úng nói: “Khá… khá đẹp đấy.”

“Đẹp không liên gì đến cậu, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ tiêu hết số tiền này, sau khi tôi đi , cậu tiếp tục dâng hiến Hà Phương, duy trì cái bộ dạng osin trước đây đi.”

: “…”

Tối hôm , Hà Phương hẹn Tiêu Duyệt đi ăn đồ Nhật, giữa chừng gọi điện tôi qua .

Tôi ngồi bên bếp lò nấu trà, chụp ảnh sống ảo, nghe vậy liền uống một ngụm trà dưỡng sinh, nói: “Phí xuất hiện là bao nhiêu?”

Hà Phương nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Phí xuất hiện gì cơ?”

“Tiền cậu đưa, là tiền tôi giải thích Tiêu Duyệt, tôi yên lành chạy đến gặp hai , chẳng lẽ lại miễn phí? Cái giường êm ái tôi không nằm, tại sao lết xác ngoài gặp cậu, mặt mũi cậu dày quá không?”

Hà Phương: “Cô… cô quá đáng…”

“Cậu quá đáng mới đúng chứ!” Tôi quát lớn, “Thực sự là cậu nếm mùi ngọt ngào nhiều quá nên cậu không biết trời cao đất dày là gì , chúng gì, cậu dám sai tôi? bối tôi sống là hưởng thụ, cậu uống mấy cân nước tiểu ngựa dám sai tôi hầu hả?”

Hà Phương im lặng một lát, nghiến răng nói: “ cô năm vạn tệ chưa? Mau tới đây.”

“Quay lại á? Quay lại á?” Tôi gõ bàn, “Giờ này , quay lại ký túc xá chắc chắn đã đóng cửa, cậu định tôi ngủ ngoài đường à? Lúc đi năm vạn tệ, lúc về sáu vạn tệ, mau chuyển vào Alipay tôi, tiền thuê phòng khách sạn tính riêng, không chuyển tôi đăng lên tường tỏ tình cậu thân bại danh liệt, đồ chó má.”

Hai phút sau Alipay nhận số tiền chuyển khoản mười một vạn tệ, lần này Hà Phương khá biết điều, không cần tôi nhắc nhở đã ghi chú tự nguyện tặng.

: “Sao đưa tiền dễ dàng vậy?”

Tôi nói: “Đồ hèn , bình thường thôi, nói chuyện tử tế không nghe, mắng vài câu liền ngoan ngoãn.”

chợt hiểu : “Vậy bao nhiêu lời tôi nói từ tận đáy lòng, đều không lọt vào tai sao?”

Tôi mặc cô ấy tự suy ngẫm, bắt xe đến địa chỉ Hà Phương đưa.

Hà Phương và Tiêu Duyệt ăn sushi.

Đi đến trước mặt Tiêu Duyệt, tôi nhìn xuống cô , nói: “Hai ăn cơm sao không báo tôi biết.”

Tiêu Duyệt vừa mở miệng đã phun toàn lời lẽ bẩn thỉu.

“Con tiện nhân nhà mày đến đây gì? Nghèo đến phát điên à, vì tiền đến cả mặt mũi không cần, mày chẳng là kẻ bám đuôi anh ấy thuê sao? Chúng tao ăn cơm liên gì đến mày.”

Tôi tát một cái vào đầu Hà Phương: “Anh nói chúng gì!”

Hà Phương ôm đầu vẻ mặt ngơ ngác: “ gì?”

“Tôi yêu anh đến phát điên, cưỡng ép anh, chính là này.” Tôi hừ lạnh.

Hà Phương không theo kịp nhịp điệu, ngây gật đầu, “À, đúng, chính là này.”

Tiêu Duyệt nghi ngờ, “Vậy sao lúc nãy mày lại nói bỏ tiền thuê mày?”

Tôi nói: “Sao nào, tôi chính là loại gái đểu bá đạo đấy, không bôi nhọ, cô xem hôm cô chẳng đã tin sao? Lại bớt đi một đối thủ cạnh tranh.”

Tiêu Duyệt: “…”

nhìn Hà Phương, nhưng dù thế nào không tìm lại cảm giác hơn trước đây.

“A Phương, em ghét cô , anh sau này đến phiền anh nữa.”

Hà Phương theo y hệt, “Cô sau này đến phiền tôi nữa.”

Tôi nhập vai, nói: “Anh nằm mơ đi, ma tôi không tha anh.”

Sau tôi xoay bỏ đi, đến khách sạn năm sao gần thuê phòng.

Nửa đêm, tôi nhận điện thoại của Hà Phương, giọng nghèn nghẹt, hỏi tôi gì.

kích động vô cùng, “ tâm sự tôi sao? Đây là lần đầu tiên dùng giọng điệu này nói chuyện tôi đấy!”

Tôi nói vào điện thoại: “Ồ, anh tỏ tình Tiêu Duyệt không thành, lại sống c.h.ế.t hả? Tôi là thùng rác đựng cảm xúc của anh à? Anh chuyện tốt sao không nghĩ đến việc chia sẻ tôi? Tôi nợ anh à?”

Lần này Hà Phương rất biết điều, nói bằng giọng điệu yếu ớt: “Anh đưa tiền em.”

: “…”

5

Hà Phương chuyển tiền, không quên ghi chú “tự nguyện tặng”.

Nhận tiền, giọng điệu của tôi dịu xuống, “Anh nói gì nói đi.”

Hà Phương bắt đầu lải nhải, nói một số tình tiết tôi đã biết từ lâu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương