Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trên phố, các trang sức mọc lên hết đến khác, quầy hàng bọn ta ngày càng khó khăn hơn.
Ta bảo Trần đại nương bán hết số túi thơm còn lại, dẹp hẳn.
Ta muốn nữ chủ , giờ đến cả kiếm sống cũng mất , cuộc sống trở thành một vấn đề.
Trần đại nương bảo ta đừng suy nhiều, cứ yên tâm ở nhà, bà sẽ cho ta miếng cơm .
ta biết Trần đại nương không dư dả gì, một người vun vén cho gia đình có tuổi bà, không được gì, tiêu vào khoản tích cóp cũ gia đình mà thôi.
“Yên tâm , ta vẫn còn mấy mẫu ruộng cằn cỗi, dù sao cũng không để Anh Liên phải chịu đói đâu.”
Mấy mẫu ruộng cằn cỗi đó, Trần đại nương vì lý do sức khỏe không cày cấy được nữa, bà thuê một người câm, người câm đó rất siêng năng, không cần tiền, cần khi thu hoạch chia cho một chút thực là được.
Ta từng gặp người câm đó, là một người rất giống Trần đại nương, là người da đen sạm, khi cười lộ ra hàm Bạch Nha tinh.
Đôi khi ta , người thúc chắc không đánh răng chải đầu gì đâu, sao lại có hàm Bạch Nha vậy được.
“Nếu không thế thì sao mọi người lại gọi ông là Bạch Nha chứ.” Trần đại nương nhắc nhở ta.
À, đúng , người câm tên là Bạch Nha.
Bạch Nha đại thúc gần bốn mươi tuổi, mỗi lần đến tìm Trần đại nương là vì công việc đồng áng.
Thúc siêng năng khỏe mạnh, có lần thấy ta xách một thùng nước, thúc còn đến giúp ta múc đầy bể nước.
Trần đại nương với ta, Bạch Nha đại thúc vốn có một người , tẩu tẩu đối xử với thúc rất .
là sau tẩu tẩu không may qua đời, trong nhà còn lại một mình thúc .
Bạch Nha đại thúc còn nhặt được một đứa trẻ, nuôi đến mười tuổi, kết quả là bị người nhà đứa trẻ tìm đến bế mất.
Nghe lúc bế , đừng là cho tiền, còn đánh Bạch Nha đại thúc đến mức mặt mũi đầy máu.
Trần đại nương thở dài, “Đó là lần duy nhất ta nghe Bạch Nha chuyện, tuy phát âm không rõ ràng, vẫn nghe được là ‘ à, à’.”
Aizz, Bạch Nha đại thúc cũng là số khổ.
Năm nay vụ mùa thu hoạch , lúc Bạch Nha đại thúc mang thực đến cho Trần đại nương, còn mua cho ta Anh Liên vài cái bao nhân thịt.
Thúc vác một bao thực, còn lại để lại.
Trần đại nương đóng thuế xong, phần còn lại đủ cho ba người bọn ta , không đến mức phải chịu đói.
thực xay thành bột mì, thêm nước nhào bột, thêm một chút , ngon hơn cả chân giò heo.
Mặc dù ta cũng chưa từng được chân giò heo, lại chắc chắn không ngon bằng .
Ta ở Trần gia nhờ ở đậu lâu vậy, ta không tiếp tục gánh nặng cho Trần đại nương được nữa.
Huống hồ ta còn muốn nữ chủ , chuyện ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
“Đại nương, người có dạy cho tay không?”
“Cái mà gọi là tay gì, chẳng qua là nướng thôi mà.”
“ người rất ngon, muốn học để bày hàng ra bán.”
“Còn có bán à? Có được không?”
Ta cũng không biết có được không, không thử thì sao biết được!
Hiện tại hàng xóm láng giềng bắt đầu chấp nhận ta, vì cách đây một thời gian ta cứu một đứa trẻ bị rắn cắn.
Ta hút nọc độc ra cho đứa trẻ, ngược lại chính mình lại bị trúng độc.
May mắn thay, nọc rắn kia không quá độc, cũng thuận lợi mà giải được độc.
Sau khi chuyện lan truyền, những người từng mắng chửi ta trước đây nhìn thấy ta bắt đầu giơ ngón tay cái lên.
“Tiểu cô nương giỏi quá, lợi hại lợi hại.”
Từ lúc đó ta , nhân cơ hội lại một để tự nuôi sống bản thân, chăm sóc cho Trần đại nương Anh Liên.
Ta quan sát , trên phố đa phần bán dầu, ngay cả cũng cho một chút để cho có.
Ta nếu ta học được tay Trần đại nương, thì nhất định sẽ bán chạy.
liền ngay, vài ngày sau quầy hàng được dựng lên.
Ba ngày đầu ta không có ý định kiếm tiền, ai ngang qua ta mời họ nếm thử miễn phí.
Nghe mọi người ngon, trái tim treo lên ta cuối cùng cũng buông xuống.
Sức khỏe Trần đại nương không được , cũng thường xuyên đến giúp ta.