Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi bắt đầu vào đông, áo bông năm ngoái của ta đã nhỏ mức không thể mặc nữa.
Trần đại nương đưa áo bông của bà cho ta mặc, còn làm cho ta một áo mới, trong nhồi đầy bông dày, không nói là ấm áp nhường nào.
“Đại nương, hóa ra áo bông lại ấm như vậy ạ?”
Trần đại nương đưa tay mắt, “Áo bông trước đây của không ấm ư?”
Nói xong, bà nhìn những vết sẹo do mụn nước năm nào để lại trên tay ta, cầm áo nhỏ của ta dùng kéo cắt ra.
“Aizz, là cái thứ đáng c.h.é.m ngàn đao , trong toàn là bông , đâu bông vải gì.”
—
Ta trong là bông , thân ta nói ta rằng bông ấm áp như bông vải vậy, bà dùng bông làm áo cho ta còn tiết kiệm không ít tiền.
Lúc ta mặc áo vào , tuy lạnh nhưng vẫn cười hì hì nói thân thông minh.
thân nghĩ ra cách dùng bông làm áo cho ta, khác lại dùng bông vải, tốn thêm tiền vô ích.
Nhưng hôm nay ta mới , bông vải cùng bông là khác nhau.
thân cùng thân, không giống nhau, Trần đại nương sẽ cho , sẽ làm cho những áo bông dày, làm cho ta áo bông dày.
thân ta lại bắt ta thêu túi thơm không ngừng nghỉ, bán tiền mua son phấn và quần áo đẹp cho bà ấy.
Bà ấy còn vì tú tài nhà dạy ta , phạt ta ba ngày không ăn cơm.
Nhưng tên của ta lại là do bà ấy và phụ thân ta nhờ tú tài đặt cho, nếu không làm sao lại hay vậy chứ.
Bọn họ là tốt, nhưng lại không muốn ta .
“Ngươi là đứa gái làm gì, hay đâu là gả chồng sinh thôi, chẳng có tác dụng gì.”
“Sau này ngoan ngoãn thêu túi thơm, bán tiền mới có thể sống , đừng nghĩ những sai lệnh tà đạo.”
Ta không phục, “ không là sai lệnh tà đạo.”
“Chát” — thân ta cho ta một bạt tai, “Nếu còn cãi lại, ta sẽ xé nát miệng ngươi.”
Nhớ lại những này, ta trong lòng lại cảm thấy mình may mắn.
Ít nhất, khi ta bế tắc nhất, ta đã gặp Trần đại nương tốt bụng, còn có cả Bạch Nha đại thúc đã giúp ta múc nước và mua bánh bao cho ta nữa.
Đêm ba mươi tết, Trần đại nương cắn răng mua một miếng thịt để làm bánh sủi cảo.
Ta giúp nhào nhân thịt, Trần đại nương nhào bột.
Trong bếp đột nhiên có thêm một bóng , mặc một thân kính trang màu đen, cao tám thước, mày kiếm mắt sao, tướng mạo đường hoàng.
Ta kinh ngạc đứng dậy, còn tưởng là kẻ xấu nào đột nhập.
Trần đại nương ngước mắt nheo mắt nhìn hồi lâu, mới có chút không dám tin tiếng: “Ơ? Đây không Vân Xuyên ta sao.”
—
Trần Vân Xuyên và Trần đại nương ở trong phòng trò suốt cả đêm, khi trời gần sáng, Trần Vân Xuyên lại .
Trong lúc , ta mang sủi cảo đã làm xong vào phòng, Trần Vân Xuyên khách sáo nói ta một tiếng: “Vất vả rồi.”
Lúc hắn , hắn ôm quyền hành lễ ta: “ thân đã kể của nương cho ta nghe, ta có việc quan trọng làm, gia đình làm phiền nương chăm sóc.”
Ta đáp lễ: “Lang quân chớ khách sáo như vậy, nói ra đại nương là ân nhân của ta, nếu có cần ta tự nhiên sẽ hết lòng chăm sóc.”
ôm chân Trần Vân Xuyên khóc òa : “Huynh trưởng huynh đừng , đừng .”
Ta kéo sang một , “Huynh trưởng của muội có việc quan trọng làm, muội đừng làm loạn nữa.”
Trong khoảng thời gian ở cùng ta, có lẽ đã sợ ta dạy dỗ nên không khóc không làm ầm ĩ nữa, chỉ hừ một tiếng rồi quay về phòng.
Ta nhìn theo Trần Vân Xuyên rời , bảo hắn đừng lo lắng cho gia đình, cứ việc làm tốt của mình.
nhi tử tưởng chừng đã chiến tử bất ngờ trở về, Trần đại nương dường như có tinh thần hơn hẳn.
Bà hâm một vò rượu, ta mang một đĩa bánh hành hoa, lắng nghe bà kể lúc Trần Vân Xuyên còn nhỏ.
Trần đại nương nói Trần Vân Xuyên ở trên phố này là khỉ nghịch ngợm nổi tiếng, bà cứ ba ngày một lần lại xin lỗi hàng xóm bị hại.
“Lúc Vân Xuyên sáu tuổi đã hôn một nương khoảng ba tuổi, thân ta mắng thằng bé là đồ háo sắc, thứ hỗn xược, thằng bé còn có lý, nói tại ai bảo nương xinh đẹp.”
“Ta liền tục xin lỗi đối phương, trở về ta và phụ thân của thằng bé còn sợ thằng bé lớn sự trở thành một kẻ lăng nhăng, đánh thằng bé mức mấy ngày không xuống giường . Thằng bé lại còn ấm ức ta, nói nương sự quá đáng yêu, thằng bé chỉ là thấy nương vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, vì thích nên mới hôn. Ta suy nghĩ của trẻ đơn thuần, nhưng vẫn nói cho thằng bé thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân, từ về sau thằng bé mấy bé gái khác liền rất ít nói .”
“Đúng rồi, có một lần thằng bé còn nói ta, những nương khác đều không xinh đẹp bằng nương mình đã hôn, đứa trẻ này, tuổi không lớn, lại đã để ý ta rồi.”
Ta nhớ lại dáng vẻ của Trần Vân Xuyên khi trở về hôm , khách sáo xa cách, nghiêm túc không cười, sự không thể kết Vân Xuyên trong lời kể của Trần đại nương.