Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lục Lẫm – thằng được cưng chiều đến mụ , chẳng tí nhạy cảm thương trường nào – đang giãy nảy gào .
Ba hắn bị chửi riết mới tỉnh mộng, mắt đỏ au nhìn nó.
Vung cho nó một bạt tai nảy lửa:
“BỐP!!”
“Quỳ xuống! lỗi cô và cậu Họa ngay!!”
8
【Haha! là lật nhanh lật bánh tráng! nãy hung hăng lắm cơ mà?】
【Mấy cuộc điện thoại đó chắc là của Họa Chấp Dã rồi? Họa nắm kinh tế cả tỉnh, muốn chèn ép mấy này dễ chơi.】
【Đám ông già này khúm núm nịnh bợ bên A, không ngờ tự chọc giận thằng cha lớn nhất trong đám đối tác!】
Thương trường chiến trường.
Nhiều lúc chẳng cần lý gì hết, chỉ cần thấy ngứa mắt là đập thẳng.
Giống y hệt mấy đứa con trai của , ăn trong bát dòm trong nồi, thấy không khóc lóc van níu kéo sau khi bị phản bội thì khó chịu, kiếm chuyện.
Tới khi nhận mình gây họa to cỡ nào, muốn hối hận thì muộn rồi.
“Họa thiếu gia, Họa thiếu gia!”
Ba của Phó Thần Chu thân phận Họa Chấp Dã, lập nở nụ cười nịnh bợ lỗi:
“Ngài xem, hiểu lầm thôi mà! Nếu sớm ngài là bạn trai cô , tụi sao dám không đồng ý chứ? Mọi vậy chỉ vì sợ cô giao nhầm thôi mà!”
“Đều là ý tốt cả, ngài đừng giận nữa!”
“ !”
Mẹ của Diễn Lâm vội vàng chữa cháy:
“ là đứa tụi nhìn lớn mà, cho dù không làm con dâu, muốn nó được tốt thôi~”
“Quan tâm quá hóa rối thôi mà! Quan tâm quá!”
Họa Chấp Dã nghiêng , nhếch môi cười một cái không chút thương hại:
“ không? Thế ai nãy chửi lăng loàn, định để con trai mình nuôi bồ nhí bên ngoài, là hai con heo ngu nào vậy?”
Khuôn đẹp trai sắc sảo của anh ta lạnh băng, giọng điệu độc địa:
“Sống mấy chục năm mà não không phát triển thành à, bớt bày đặt dạy đời trước .”
Phải , cái kiểu này chuẩn thiếu gia lớn.
Ngông nghênh lạnh lùng, nhưng vẫn cực kỳ quyến rũ.
Mẹ của Diễn Lâm không nước cứu vãn.
Bà ta tối vung tát Ngư mấy cái liền để trút giận:
“Đều tại mày! Mày dụ dỗ con ! Mày xúi bọn nó gây chuyện! Giờ hay rồi! Làm tụi thê thảm thế này mày lòng chưa?!!”
“Mẹ!!!”
Diễn Lâm hoảng hốt kéo bà ta :
“Chuyện này bọn con cùng quyết định! Sao thể đổ hết Ngư?!”
“Câm mồm!!”
Mẹ hắn gào giận dữ:
“Mày lần này mình bốc hơi bao nhiêu tiền không?! Vài chục triệu đấy!! Tới mức sau này mày không tiền mua đồ, không được đi trường hiện tại nữa! Mày hiểu không?! Mày vì con đàn bà này mà chôn luôn tương lai của mày đó!!”
Diễn Lâm chết lặng:
“C…cái gì?!”
Hắn lắc :
“Không… không thể nào… mẹ… mẹ lừa con không…”
Bà mẹ chỉ khóc, giật tóc, không buồn nhìn hắn nữa.
“Diễn Lâm… anh đừng buồn… em…”
Ngư cuối cùng hoảng loạn, quên luôn diễn vai trà xanh nhẹ nhàng, vội vã níu hắn:
“Anh em mà!”
Diễn Lâm lập hất :
“Em tránh đi, để anh yên một chút!”
Ngư sững sờ.
Lần tiên lời của cô ta mất hiệu lực trước Diễn Lâm.
Cô ta ôm , khóc nức nở thảm:
“ lỗi… em không ngờ tình cảm của chúng ta lại khiến anh chịu tai họa lớn vậy… Nếu sự khiến cô và anh Họa ghét em đến vậy, em sẽ biến mất… sẽ không bao giờ xuất hiện nữa… đừng liên lụy em yêu…”
Cô ta ôm ngực, cúi thấp trước mấy gia đình kia:
“Em sẽ rút khỏi thế giới của mấy anh. Chỉ mong mấy đừng trách … sự là những rất tốt…”
“Lục Lẫm, Tự Bạch, Thần Chu, Diễn Lâm… tạm biệt…”
xong, cô ta xách váy , quay lưng chạy ngoài.
Lục Lẫm lập “vụt” đứng dậy, chạy theo ôm chầm lấy Ngư:
“Đừng đi!!”
Hắn ôm chặt lấy Ngư:
“Không sự đồng ý của , ai cho mày rời đi?!”
“ mặc kệ Họa, mặc kệ mọi áp lực…”
Hắn căm trừng mắt nhìn :
“ , mày muốn dùng cách này chia rẽ với Ngư à? cố tình sẽ luôn ở bên cô ấy!”