Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày xuất ngũ, tôi đốt sạch tất mớ băng quấn ngực, vứt hết đống quần áo .
Tôi, một đứa gái, giả suốt 5 năm, lăn lộn thành “vương giả chiến trường” trong quân .
Tưởng rằng từ nay có thể yên ổn mặc xem mắt, một nàng dịu dàng dễ thương.
Ai ngờ, lần đầu tiên mặc dây , ngay trước cửa toilet , tôi lại đâm sầm vào lòng kẻ thù không trời chung hồi trong quân !
Hắn đỡ eo tôi, giọng lạnh gợi: “ em à, nhầm rồi, đây toilet …”
1
Sau khi nhận được giấy xuất ngũ.
Việc đầu tiên tôi lao về nhà, đem đống “bảo vật gia truyền” quấn ngực… à không, băng bó ngực, ném vào lửa thiêu sạch.
Lửa cháy rực trời, phản chiếu nhẹ nhõm trút được gánh nặng tôi.
Tạm biệt nhé, các anh em tôi.
Tạm biệt nhé, doanh trại mà tôi hiến dâng 5 năm thanh xuân.
Tạm biệt nhé, Từ Ngôn!
Từ hôm nay, tôi tên Từ Niệm, giới tính: nữ, sở thích: , ước mơ: tìm một anh 1m85, có 8 múi bụng.
Cười có đồng tiền, và yêu tôi một cách ngọt ngào đắm say.
Mẹ tôi còn sốt ruột hơn tôi.
Tôi bước chân vào cửa, bà dúi ngay cho tôi một chiếc hoa mới tinh:
“Niệm Niệm à, mau thay vào, mẹ hẹn với Trương rồi, ngay quán cà phê dưới lầu, thằng bé sáng sủa lắm!”
Tôi nhìn vào , thấy mình trong bộ , tóc dài xõa vai.
Nhưng ánh mắt vẫn sắc lẹm có thể giết , liền rơi vào trầm tư.
Mang dáng vẻ xem mắt… liệu có dọa chạy mất dép không?
Quả nhiên, buổi xem mắt đầu tiên – thất bại.
Đối tượng một anh chàng đeo kính trông trí thức, tôi căng thẳng quá, bẻ gãy thìa inox quán cà phê.
Buổi thứ hai – thất bại.
Đối phương hỏi tôi có sở thích gì, tôi buột miệng nói:
“Đánh tay không, vượt địa hình khắc nghiệt, rèn luyện mang vác 50km.”
Buổi thứ ba – thất bại.
…
Khi mẹ tôi sắp bỏ cuộc vì đứa “ca khó” thì bạn thân Linh Mẫn gọi điện cứu tôi một bàn thua trông thấy:
“Từ Niệm! Ra ngoài quẩy ! Ăn mừng tự do!”
“ đâu?” – tôi hỏi, không chút hứng thú.
“ hot nhất thành phố – ‘Mê Quang’! Nói thật, đẹp ở đó nhiều không đếm xuể!”
Mắt tôi lập tức sáng rỡ.
Cúp máy xong, tôi lôi từ tủ quần áo ra dây đen mà Linh Mẫn từng tặng.
Vải ít tội nghiệp, bó sát cơ thể, lộ rõ đường cong từng băng ngực đè ép suốt 5 năm trời.
Tôi nhìn mình trong , hít sâu một hơi.
Chơi lớn ! Vì đẹp!
Trong , tiếng nhạc đinh tai nhức óc tôi muốn nổ đầu, ánh đèn nhấp nháy đủ màu khiến tôi hoa mắt chóng .
Linh Mẫn – bà hoàng sân khấu – vào lặn mất tăm trong đám đông, để lại “gà quê” tôi ngơ ngác ngồi ở ghế lô.
Tôi cầm ly cocktail tên gì chẳng biết, nhấp một ngụm.
Ngọt ngọt, cũng tạm.
Uống liền ba ly, tôi bắt đầu thấy hơi chếnh choáng, mà bàng quang cũng đang biểu tình.
Tôi lảo đảo đứng dậy, lần theo biển chỉ dẫn về phía nhà vệ sinh.
Rẽ trái, rẽ phải, lại rẽ trái…
sao mê cung thế?
Tôi đẩy một cánh cửa, chuẩn lao vào thì…
Đâm sầm vào một .
Không, phải nói một… bức tường.
Một bức tường rắn chắc, mang mùi thuốc lá và rượu thoang thoảng…
“Ưm!”
Tôi đâm hoa mắt chóng , sống mũi cay xè suýt nữa bật khóc.
Một bàn tay lớn vững vàng đỡ lấy eo tôi.
“ gái, không sao chứ?”
Trên đỉnh đầu vang lên giọng trầm ấm, quyến rũ và lạnh lùng, nghe mà nhột tai.
Chỉ nghe giọng thôi, tôi muốn cho anh 9 điểm.
Tôi ôm mũi, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên.
Rồi… tôi hóa đá tại chỗ.
Trước tôi một đàn ông tầm 1m88, mặc sơ mi đen đơn giản, tay áo xắn khuỷu.
Lông mày rậm, mắt sáng, sống mũi , môi mỏng khẽ mím.
Đẹp nghẹt thở.
Nhưng … cho dù có đốt thành tro tôi cũng nhận ra!
Cố Hoài Vũ!
Kẻ thù truyền kiếp tôi trong quân !
Từ lúc còn trong doanh trại tân binh, anh đè đầu cưỡi cổ tôi, giành lấy danh hiệu “Vua chiến trường”, khiến tôi áp lực mức rụng tóc!
Trong đầu tôi vang lên một tiếng “Ong—”, thể mười vạn hồi chuông báo động cùng reo lên.
Chạy!
Nếu anh nhận ra, đời tôi coi xong !
Một từng giả “anh em” với anh trong quân , cùng thi xem ai… tiểu xa hơn…
Giờ lại diện dây, trang điểm full combo, đứng chình ình trước anh ?