Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/802CtHlLb1

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8 (END)

Bởi vì ngày tôi mặc chiếc váy này là lần đầu tiên tôi gặp Ninh Yên Thi, hắn nói với tôi rằng khi tôi cho hắn mượn chiếc bút thì tôi đang mặc bộ váy màu trắng, tôi giống như một thiên thần hạ xuống phàm trần.

Cũng mặc chiếc váy này, tôi bị Ninh Tử Tịch ra lệnh cởi ra, trên đó có khắc chữ “c.h.ó c.á.i”.

Sau ngày hôm đó, tôi cất chiếc váy đi, thậm chí tất cả những bức ảnh mặc chiếc váy này đều được tôi cất kỹ.

Nhưng kết thúc phiên tòa hôm nay, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm.

Tôi tìm thấy những bức ảnh mà tôi đã phủi bụi trong góc.

Không phai lỗi của chiếc váy. Cho dù tôi có mặc quần áo khác, những kẻ bất lương đều sẽ làm như vậy.

Hắn vẫn còn những suy nghĩ xấu xa.

“Anh đã nhận lầm người rồi. Từ đầu đến cuối, người anh yêu đều là em, Tuệ Dư. Chính vì anh đã tin vào những lời nói dối của cô ta nên anh đã bị ám ảnh về việc làm tổn thương em mãi mãi, anh sẽ không bao giờ làm điều đó nữa.”

“Anh sẽ theo đuổi em một lần nữa. Cho dù thời gian này có kéo dài bao lâu, anh cũng sẽ không bỏ cuộc. Chỉ là khi nghe cô ta nói, anh đã quá sợ hãi, không dám đối mặt, vì vậy anh đã phũ phàng chia tay em. ”

Giang Trì cũng đau đến vò đầu bứt tóc, nước mắt chảy ròng ròng đỏ tươi.

Dòng chữ lớn hiện lên trong tâm trí tôi: NƯỚC MẮT CÁ SẤU.

“Em thật sự chán ghét anh sao.”

“Anh yêu tôi? Chỉ vì nghĩ rằng mười năm trước người cứu anh không phải là tôi, anh liền không yêu tôi nữa. Tình yêu là trả ơn à?”

“Anh chỉ tìm thấy một cái cớ hợp lý cho sự lừa dối của mình. Khi anh nhìn thấy cô ta, anh đã yêu một cơ thể trẻ trung hơn. Khi anh nhìn thấy bức ảnh đó, anh tự nhủ: ngay từ đầu anh đã nhận sai người, cho nên anh đã tán tỉnh và yên tâm ở bên cô ta, gọi một cách hoa mỹ đó là sự đền đáp.”

“Khi cảm xúc mập mờ của anh và cô ta lên đến đỉnh điểm, anh để tôi nhìn thấy những dấu vết mơ hồ đó. Khi tôi cuồng loạn, anh lại tìm lý do chính đáng để chia tay với tôi.”

“Sáu năm qua, tất cả những gì chúng ta trải qua đều không đáng để xem nhẹ, nếu như anh không phát hiện ra người cứu anh là tôi, anh có yêu tôi không? Nếu là một người nào đó, anh có yêu người ta không? Tình yêu của anh quá rẻ rúng và dễ thay đổi. Cút đi, đừng để tôi gặp lại anh.”

Ngay khi hắn quay đi một cách suy sụp, tôi đã ngăn hắn lại, hắn quay đầu lại nhìn tôi đầy hy vọng.

“Nhớ chuyển một nửa vốn cổ phần của công ty cho tôi. Trong khoảng thời gian này, tôi đã nhờ luật sư. Cho dù số tiền anh đưa lại cho tôi khi đó chỉ là lời hứa suông để tôn vinh vốn chủ sở hữu, thì nó cũng chỉ là của anh mà thôi, 100 vạn thực sự là không đủ đối với tôi những gì tôi đã cống hiến.”

Bởi vì tôi yêu hắn sáu năm qua, tôi không muốn xóa bất kỳ tin tức nào về hắn.

Thay vào đó, tôi tìm thấy các lịch sử các cuộc trò chuyện, ở đó hắn liên tục hứa rằng công ty sẽ trở nên lớn mạnh hơn và tôi sẽ trở thành cổ đông lớn nhất.

“Anh sẽ chuyển cho em.”

“Tôi hy vọng tất cả những lời hứa của anh có thể được thực hiện. Anh đã quên anh từng nói điều gì sẽ xảy ra nếu anh phản bội tôi nhỉ?”

Hắn đứng đó ngây người nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng hắn nói: “Tuệ Dư, nếu anh làm tất cả, em còn có thể yêu anh không?”

Tôi trả lời mơ hồ: “Có thể.”

Vấn đề vốn chủ sở hữu tôi cũng không vội, với 100 vạn trước đó cộng thêm tiền trợ cấp thôi việc, tôi có đủ tiền để hưởng thụ một thời gian.

Tôi và Hứa Niệm Niên có một chuyến đi đến Bali.

Ngay trước khi lên máy bay, Giang Trì đã gọi lại.

Tôi đã trả lời.

Hắn im lặng một lúc rồi nói với tôi: “Tuệ Dư có thể đến gặp anh lần cuối không?”

“Không cần.”

Giọng hắn nghẹn ngào nức nở: “Anh sắp thực hiện lời anh nói rồi, em có tha thứ cho anh không?”

“Không, không bao giờ, không phải một lần không mà là một trăm lần không.”

Tôi gác điện thoại.

Vào thời khắc máy bay hạ cánh.

Tin tức được phát trên ti vi là tài năng mới ở Bắc Thành, chủ tịch tập đoàn Giang thị sáng nay đã tự sát bằng cách đốt than tại nhà, khi được phát hiện, hắn đã tắt thở.

Ngay sau đó, tôi nhận được một cuộc gọi yêu cầu tôi thừa kế toàn bộ tài sản thừa kế của Giang Trì.

Tôi nói họ hãy đợi cho đến khi chuyến du lịch của tôi kết thúc.

Một hành trình mới trong cuộc đời sắp bắt đầu, Trần Tuệ Dư được tái sinh.

(–END–)

Tùy chỉnh
Danh sách chương