Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thằng em thực tập sinh mới tới đang theo đuổi tôi. Nhưng tôi phát hiện nó đang yêu đương vụng trộm với một nữ đồng nghiệp khác.
Hoá ra hai đứa nó lấy tôi làm bình phong.
Nữ đồng nghiệp kia ngoài mặt cổ vũ, nhưng sau lưng thì chê cười tôi tự luyến.
1.
“Có mấy bà được trai tiếp cận là tưởng người ta thích mình.”
Tôi vô tình mò được tài khoản phụ của cô nàng tên Quản Hạ Hạ trên Weibo. Trong đó toàn là mấy dòng đá xéo nhắm vào tôi, còn có cả ảnh công khai tình cảm của cô ta với thằng em thực tập sinh tên Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu là thực tập sinh thuộc bộ phận của tôi. Ngay từ ngày đầu đến công ty, vì gương mặt điển trai, nó đã được mọi người bàn tán trong đủ loại group lớn nhỏ.
Nghe đâu nó còn là con trai của tổng giám đốc công ty.
Tôi để ý nó đối xử với tôi rất đặc biệt. Bởi nó chỉ mua bữa sáng cho một mình tôi, nó gọi các chị khác là “chị A”, “chị B”, nhưng lại gọi tôi là “chị gái”, dù tôi có chỉnh đốn mấy lần cũng không chịu sửa. Hơn nữa, trong những buổi tụ họp công ty, nó lúc nào cũng chăm chú nhìn tôi
“Hả? Chị hơn em 4 tuổi luôn hả? Em còn tưởng chị với em bằng tuổi cơ, nhìn chị trẻ quá trời.”
Tôi nhớ có lần mọi người hỏi tôi có bao nhiêu người yêu cũ, lúc ấy tôi chỉ định ngẩng lên né câu hỏi, thì lại vô tình đụng mặt của Lâm Tiêu.
Rồi nó liếc mắt nhìn tôi, cười đầy ẩn ý, nói trước mặt mọi người: “Chị nhìn em làm gì thế?”
Sau đó cả phòng bật cười toáng lên. Đặc biệt là Quản Hạ Hạ, ánh mắt cô ta nhìn tôi như đang xem trò hề.
Có lẽ trong mắt họ, tôi là kiểu gái vừa nghèo vừa không có ai chống lưng, quần áo toàn đồ rẻ tiền, đi làm không mang xách túi, trên người cũng không có nổi một món đồ hiệu.
Còn Quản Hạ Hạ thì khác, cô ta vừa mua cái iPhone 14, dù cô ta không nói cho ai nhưng ai cũng biết vì cái túi đựng hộp iPhone bày trên bàn làm việc cả tuần, nó chướng mắt đến mức cô lao công còn hỏi: “Cái túi trống này có cần vứt không?”
Cô ta nhíu mày bực dọc: “Bà động vào đồ tôi làm gì?”
“Nhưng mấy lần cô uống trà sữa xong để mấy ngày không vứt đều là tôi dọn cho đấy.” Cô lao công lẩm bẩm vài câu rồi bỏ đi.
Cô ta trợn mắt, quay sang các đồng nghiệp nói: “Lần trước bả còn năn nỉ sếp cho con gái bả, người đã tốt nghiệp đại học hàng đầu, vô đây thực tập đấy. Nghe mà muốn nghẹt thở.”
“Thật á? Gan cũng to ghê.”
“Thật mà, bả hỏi tới hai lần luôn.”
Cô ta vừa cười vừa dặm lại lớp phấn: “Tưởng chỗ mình ai muốn vô cũng được chắc? Định ứng tuyển làm gì nhỉ? Thực tập dọn nhà vệ sinh à?”
Cả đám nghe vậy cười rộ lên.
Trước khi tan làm, tôi ngồi tại bàn làm việc trang điểm sơ sơ.
Quản Hạ Hạ thấy vậy thì cười lớn: “Chà, chị Sơ càng ngày càng biết làm đẹp rồi ha! Mà giờ này đã chuẩn bị về rồi à?”
Cô ta pha cà phê xong liền bước tới chỗ tôi, đứng trước mặt sếp nói: “Sướng ghê, có thể tan ca đúng giờ được luôn.”
Sau đó sếp Tề Cư Nhiên liếc nhìn tôi một cái.
Anh ta nổi tiếng lạnh lùng và thực lực giỏi nhất phòng. Cả công ty ít nhiều đều biết đến anh.
Đặc biệt là Quản Hạ Hạ. Những người khác vì cô ta là cháu gái giám đốc công ty con nên đều khách sáo, duy chỉ có Tề Cư Nhiên là tìm tới cô ta vì công việc mà không nề hà. Có lần cô ta gây lỗi lớn trong công việc, anh ta mặt không biến sắc mà mắng cô ta một trận thậm tệ đến mức bật khóc.
“Ghen tị à? Vậy đừng ở đây tám chuyện uống cà phê nữa.” Tôi cũng cười cười nói lại, “Còn phí nước điện của công ty nữa đấy.”
Cô ta không ngờ tôi đáp trả, cầm cốc cà phê đứng đơ như tượng.
Lúc này, Lâm Tiêu bước tới, đưa tài liệu cho tôi: “Chị gái ơi, em làm xong tài liệu chị đưa rồi.”
Cậu ta nháy mắt, ngọt giọng hỏi: “Em tan làm được chưa ạ?”
“Ui chà.” Quản Hạ Hạ cười tươi rói, “Hai người tính làm gì sau giờ làm à?”
Nếu tôi chưa từng thấy ảnh công khai trên tài khoản Weibo phụ của cô ta, có khi tôi đã tưởng cô ta thật lòng muốn mai mối rồi đó.
Sau đó Lâm Tiêu xoay người về phía tôi, nhưng ánh mắt lại ném về phía Quản Hạ Hạ, cười mập mờ thoáng một cái. Quản Hạ Hạ bắt được rồi giả vờ ngại ngùng lườm lại như một cái đáp trả.
Các đồng nghiệp xung quanh nhìn tôi chằm chằm, không ai phát hiện ra hai đứa nó đang đưa tình qua lại. Tôi biết chúng nó rất thích cảm giác yêu đương lén lút thế này. Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng tôi tự luyến tưởng mình được trai đẹp để ý.
Tôi nhớ Quản Hạ Hạ đã nói tôi thế này: Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Đúng là tuổi trẻ tài cao, gãi nhẹ cái là dính, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tôi mặc kệ đám đó, thu dọn đồ rời khỏi công ty.
Vừa bước ra khỏi phòng, trong lúc chờ thang máy thì thấy lễ tân nhắn WeChat cho tôi: “Chị Sơ, tụi nó lại nói xấu chị nè.” kèm theo đó là ảnh chụp đoạn chat trong group nhỏ – group tôi không có mặt, do Quản Hạ Hạ đứng đầu.
“Hôm nay Lâm Tiêu lại mua trà sữa cho Sơ rồi.”
“Không lẽ thật sự có gì đó giữa hai người à?”
“Không thể nào, Lâm Tiêu thích điểm gì ở bả chứ?”
Quản Hạ Hạ gửi một sticker ăn dưa hóng chuyện: “Có khi anh ấy là nhà từ thiện tình cảm chăng?”
Cả nhóm cười điên đảo.
“Chị Hạ đúng là chúa tể ngôn ngữ.”
“Mà sếp hôm nay sao về sớm vậy nhỉ?”
“Hẹn hò à?”
“Chắc là với chị Sơ á? Hai người cùng rời công ty mà.”
Quản Hạ Hạ nhắn một câu khinh thường: “Cười chết, có thể sao? Với điều kiện đó hả?”
Thật ra, khi mới vào công ty, Quản Hạ Hạ từng chủ động tiếp cận Tề Cư Nhiên, nhưng anh ta không đoái hoài dù chỉ một lần. Vì quá mất mặt nên cô ta mới bắt đầu tung tin đồn giả về giới tính của anh ta.
Tôi bấm nút thang máy xuống tầng hầm B1.
Đi mấy bước là thấy chiếc MINI hồng nổi bần bật của Quản Hạ Hạ.
Mỗi lần tôi gặp cô ta đi xe đến công ty, cô ta đều chọc tôi: “Trời ơi, lớn vậy rồi mà còn chen chúc đi tàu điện nữa, muốn trải nghiệm thử giờ cao điểm của chị ghê.”
Cô ta không biết thôi, chứ tôi đâu có đi tàu điện đến chỗ làm.
Tôi đi bộ, vì bên kia đường – nơi có khu Đế Cảnh Loan, giá hơn trăm triệu mỗi mét vuông – chính là nhà tôi.
Thật ra, giám đốc tổng công ty là ba tôi, còn người được ba cử xuống chi nhánh chính này là tôi.
Tôi đi ngang chiếc MINI hồng, tiến tới chiếc Lamborghini đen bóng rồi ngồi vào ghế phụ.
“Chiếc xe thường ngày của anh đâu?” Tôi hỏi Tề Cư Nhiên – người đang ngồi ghế lái, “Không phải anh nói muốn khiêm tốn một chút à?”
“Ừ.”
Anh liếc nhìn vai tôi, chỉnh lại điều hòa trong xe: “Hôm nay đặc biệt chút.”
2.
Hôm nay đúng là có khác mọi ngày, vì chú của Tề Cư Nhiên vừa mới về nước nên tối nay là tiệc tẩy trần.
“Tôi có thể không đi được không?”
Tôi biết trước câu trả lời rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Tôi với Tề Cư Nhiên là thanh mai trúc mã, hai nhà đã thân quen nhiều đời. Từ nhỏ tôi được cả đám người lớn nâng như nâng trứng, ngoại trừ một người – chú của anh ấy, Tề Dịch. Chú ta chỉ hơn tôi 10 tuổi, nhưng lúc nào cũng làm tôi nghẹt thở. Hồi đó tôi còn trẻ, chỉ ưa cái vẻ bề ngoài nên đã mê mệt nét mặt ôn hòa cùng với nụ cười nhẹ nhàng của Tề Dịch mà không nhìn thấu bản chất cáo già ranh ma sau nụ cười của anh ta. Trước khi anh ta ra nước ngoài, tôi đã từng tỏ tình anh một cách vô cùng khí thế. Kết quả là bị từ chối thẳng thừng. Giờ mà gặp lại thì chắc chắn sẽ là một màn kịch bẽ mặt giữa đám họ hàng thân thích cho mà xem.
Nghĩ vậy, tôi bèn nảy ra một ý, muốn cho đám người đó quên cái xấu hổ cũ thì cách tốt nhất là tạo ra một cái xấu hổ mới, xấu hổ hơn cả cái cũ.
Tôi thở dài, nhìn ra cửa kính, đùa một câu: “Tề Cư Nhiên, hay tối nay tụi mình đăng ký kết hôn luôn đi?”
Tôi vốn hay nói nhảm, trước giờ anh cũng chẳng bao giờ để tâm, nhưng hôm nay không hiểu kiểu gì câu này lại đụng trúng dây thần kinh của anh mà tay đặt trên vô-lăng hơi khựng lại.
Bầu không khí trong xe càng lúc càng ngột ngạt.
Người luôn trầm tĩnh như anh thoáng thay đổi nét mặt, quên luôn cả việc rẽ phải, thế là bỏ lỡ luôn ngã quẹo.
Có lẽ đùa hơi quá trớn rồi.
Thấy tình hình không ổn, tôi vội vàng chữa cháy: “Tôi chỉ nói là… mình giả vờ thôi mà.”
Nhưng càng cuống thì càng nói sai: “Dù sao ba mẹ anh với ba mẹ tôi cũng đều mong tụi mình—”
“Cô muốn lừa ai?” Giọng anh lạnh như băng.
“Ba mẹ cô, hay một người nào khác?”
Anh nói không ngừng, trong lời nói còn mang theo cơn tức giận chẳng biết từ đâu tới: “Chử Thi, người cô thật sự để tâm là ai?”
Tôi biết mình sai, nhưng tôi không chịu nổi kiểu vạch trần trước mặt như vậy.