Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Cuộc sống của An Hạ từ khi thêm Mộc giống như một bộ phim hài kịch xen lẫn những khoảnh khắc dở khóc dở cười. Mộc một cơ thể của đàn ông trưởng thành, một khuôn của nam thần ảnh, kỹ năng sống cơ bản gần như bằng không.

Sáng sớm hôm sau, An Hạ bị đ.á.n.h thức bởi một “đoàng” khô khốc vang lên từ phía bếp. Cô hốt hoảng bật dậy, lao ra khỏi phòng ngủ.

Hiện trường là một bãi chiến trường: Nắp nồi cơm văng tít ra góc nhà, khói bốc lên nghi ngút, Mộc đứng trân trân, mũi lấm lem nhọ nồi, cầm một chiếc muôi nhựa bị chảy biến dạng.

“Anh… anh gì thế?” An Hạ gào lên, vội vã rút phích cắm .

Mộc cô, ánh mắt tội lỗi như một đứa trẻ vỡ bình quý của mẹ: “ em hay nấu cơm. muốn giúp, hình như quên cho nước.”

An Hạ lòng nồi cơm cháy thui, rồi vẻ ngây ngô của anh, cơn giận bỗng chốc xì hơi như quả bóng bị châm kim. Cô thở dài, lấy quệt vết nhọ trên má anh, giọng bất lực: “Thôi, từ nay anh đừng chạm đồ . muốn sống lâu một chút.”

Tuy nhiên, Mộc không phải là kẻ vô dụng. Sau sự cố nồi cơm , anh bắt quan sát mọi thứ tỉ mỉ hơn. Anh một khả năng học hỏi đáng kinh ngạc. ngày thứ tư, anh thể dùng máy giặt mà không hỏng quần áo, biết quét nhà sạch mức không một hạt bụi, đặc biệt là kỹ năng pha cà phê.

Mỗi sáng, khi An Hạ ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng, một ly cà phê nóng hổi với tỉ lệ đường sữa hoàn hảo đặt sẵn trên bàn.

“Của em.” Mộc nói, giọng trầm thấp dịu đi rất nhiều so với đêm tiên.

Dần dần, An Hạ đưa Mộc tiệm giúp việc. Sự hiện diện của anh khiến tiệm “Mùa Hạ” bỗng dưng đông khách đột biến. Những cô nàng sinh viên, các chị nội trợ hàng xóm cứ thay nhau ghé qua, không phải mua thì cũng là ngắm “chàng nhân viên” mới.

Mộc mặc một chiếc áo thun đơn giản, tạp dề thắt ngang hông, đôi bàn to lớn vụng về học cách tỉa lá, bó . Dưới sự chỉ dẫn của An Hạ, anh học cách ghi nhớ ý nghĩa của từng loại .

hồng đỏ là tình yêu nồng cháy. cẩm chướng là lòng biết ơn. hướng dương là gì?” An Hạ vừa kiểm tra đơn hàng vừa hỏi.

Mộc dừng , bông hướng dương vàng rực dưới ánh nắng, rồi xoay thẳng An Hạ, đôi mắt láy lấp lánh: “Là luôn hướng về phía trời. Giống như … luôn theo em.”

Câu nói tự nhiên của anh An Hạ khựng . Tim cô đập chệch một nhịp, cô vội cúi , vờ như bận rộn với mấy cành lá: “Nói… nói bậy bạ gì đó. việc tiếp đi!”

Căn phòng trọ vốn chỉ kê một chiếc giường đơn một bộ cũ nay trở nên chật chội vì thêm đồ đạc của Mộc. An Hạ nhường giường cho “thương binh”, cô ngủ ngoài .

Một đêm, trời bỗng đổ cơn dông. sấm vang rền khắp bầu trời khiến cửa kính rung bần bật. An Hạ thiu thiu ngủ thì cảm một bóng đổ ập xuống . Cô mở mắt, Mộc ôm gối, đứng sừng sững , gương tái nhợt dưới ánh chớp trắng xóa.

“Mộc? Anh sao thế?”

“Sấm… đau quá.” Mộc lẩm bẩm, run run bấu chặt gối.

An Hạ nhận ra, mỗi khi động mạnh hoặc ánh sáng chói lòa, những mảnh vỡ ký ức vụn vặt hành hạ anh. Cô không đành lòng, nhích sát thành , vỗ vỗ chỗ trống : “ đây ngồi đi. Đừng sợ, ở đây rồi.”

Mộc ngoan ngoãn ngồi xuống sàn nhà, tựa , ngay sát An Hạ. Cô vô thức đưa vuốt tóc anh, như cách cô vẫn thường vỗ về bản thân trong những đêm cô đơn. Sợi tóc của anh hơi cứng rất sạch sẽ, mùi dầu gội bạc hà dìu dịu lan tỏa.

Trong không gian hẹp của căn phòng trọ, mưa rơi ngoài dường như bị đẩy lùi. Chỉ hơi ấm của hai con xa lạ nương tựa nhau. An Hạ cảm lồng n.g.ự.c mình ấm sực. 25 năm qua, cô luôn là đi che chở cho kẻ khác, đây là lần tiên cô việc một ai đó ở , dù là một “khúc gỗ” mất trí nhớ, cũng không nỗi tệ.

“Hạ này…” Mộc khẽ gọi khi sấm nhỏ dần.

“Hửm?”

“Cảm ơn em nhặt về.”

Giọng anh nhỏ mức gần như tan biến mưa, đủ khiến lòng An Hạ gợn sóng. Cô không trả lời, bàn vuốt tóc anh nhẹ nhàng siết . Cô không biết rằng, phía sau vẻ ngây ngô ấy, bản năng của một đàn ông trưởng thành trong Mộc trỗi dậy, âm thầm mãnh liệt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương