Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
nắng gay gắt của buổi trưa tháng Bảy xuyên qua khe rèm cửa sổ, chiếu thẳng vào mắt An Hạ khiến cô nheo lại, tỉnh giấc. Cả người ê ẩm vì phải ngủ gục ghế sofa suốt đêm qua. Cô dụi mắt, việc đầu tiên là nhìn xuống sàn .
“Cục nợ” vẫn nằm , bất động.
pijama hình gấu vàng chóe người lớn tạo nên một tương phản nực cười. An Hạ không cười nổi. Cô đưa tay sờ lên trán anh . Nóng hầm hập. Cơn sốt khiến hơi thở của anh trở nên nặng nhọc, môi khô khốc nứt nẻ.
“Đúng là tự rước họa vào thân mà,” An Hạ thở dài thườn thượt, tay chân lại nhanh nhẹn đi vắt khăn ướt đắp lên trán anh.
Suốt hai ngày sau , An Hạ buộc phải đóng cửa tiệm hoa sớm để về chăm sóc “bệnh nhân” bất đắc dĩ. Cô bón từng thìa loãng, lau người, ép anh uống t.h.u.ố.c hạ sốt. những lúc cô định gọi xe cấp cứu hoặc báo công an, nhìn dạng t.h.ả.m hại bàn tay vô thức luôn quờ quạng tìm điểm tựa của anh cơn mê, cô lại mềm lòng.
Đến chiều muộn ngày thứ ba, khi ráng chiều đỏ rực hắt vào căn phòng trọ nhỏ hẹp, người cuối cùng phản ứng.
An Hạ đang lúi húi thay băng gạc trán anh, bỗng nhiên cổ tay cô bị siết chặt. Một lực đạo mạnh mẽ, mang theo cảnh giác độ khiến cô giật b.ắ.n mình, suýt rơi chai t.h.u.ố.c sát trùng.
Cô cúi xuống bắt gặp mắt ấy.
mắt đen láy mở lúc nào. Không còn vẻ lờ đờ, mê man của cơn sốt, mắt anh lúc này sắc lạnh, bén nhọn mũi dao, nhìn chằm chằm vào cô đầy dò xét thù địch. là mắt của một con thú hoang bị thương khi thấy người lạ xâm nhập lãnh thổ.
“Anh tỉnh rồi à?” An Hạ cố giữ giọng bình tĩnh, dù tim đang đập loạn xạ, “Buông tay tôi , đau quá.”
Nghe tiếng cô gái, mắt người khẽ d.a.o động. Anh nhìn quanh căn phòng lạ lẫm, nhìn xuống đồ gấu vàng người mình, rồi lại nhìn khuôn mặt mạc của An Hạ. sắc bén mắt dần tan biến, thay vào là một màn sương mù mịt, hoang mang.
Anh buông tay cô , đưa tay lên ôm đầu, gương mặt nhăn lại vì đau đớn.
“Tôi… đang ở đâu?” Giọng anh khàn đặc, vỡ vụn tiếng giấy nhám chà lên mặt gỗ.
“ tôi. Tôi nhặt được anh ở bãi rác đầu ngõ ba hôm trước,” An Hạ vừa nói vừa xoa xoa cổ tay đỏ ửng, giọng điệu chút hờn dỗi, “Anh ơn nhớ lại xem, anh gì? ở đâu? Người thân số điện thoại bao nhiêu để tôi gọi họ đến đón. Tôi sắp cháy túi vì tiền t.h.u.ố.c men anh rồi.”
Người ngẩn người. Anh cố gắng lục lọi trí nhớ.
?
Anh là gì?
Đầu đau búa bổ. đầu anh chỉ là một khoảng trắng xóa, mênh m.ô.n.g đáng sợ. Càng cố nhớ, cơn đau càng dữ dội, ngàn mũi kim châm vào đại não. Anh ôm đầu, cả người co rúm lại, mồ hôi lạnh túa trán.
“Tôi… không biết,” anh thều thào, mắt nhìn An Hạ tràn ngập sợ hãi. sợ hãi của một người bị tước đoạt đi quá khứ, không biết mình là ai, đâu đến.
An Hạ sững sờ. Cô huơ tay trước mặt anh: “Này, đừng đùa nhé. không nhớ sao? Thế anh nhớ vì sao anh bị thương không?”
Anh lắc đầu chậm chạp, mắt cụp xuống nhìn bàn tay mình. Trống rỗng.
An Hạ buông thõng hai vai. Bác sĩ ở phòng khám tư gần cô cảnh báo trước, cú va đập mạnh ở vùng đầu thể gây mất trí nhớ tạm thời hoặc vĩnh viễn. khi đối diện với thực tế này, cô vẫn thấy choáng váng.
“Vậy giờ tôi phải sao với anh đây?” Cô lẩm bẩm, nhìn người to xác đang ngồi thu lu tấm nệm trải dưới sàn, trông lạc lõng tội nghiệp đến lạ. Vẻ hung hãn ban nãy biến mất, giờ anh hiền khô, ngơ ngác một đứa trẻ đi lạc.
Căn phòng rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng quạt máy chạy rè rè tiếng nồi thịt băm sôi lục bục bếp gas mini.
Người ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng mắt ầng ậc nước (hoặc do cô tưởng tượng ), khẽ nói: “Đừng đuổi tôi đi… Tôi không biết đi đâu cả.”
Câu nói ấy đ.á.n.h trúng vào điểm yếu nhất lòng trắc ẩn của An Hạ. Cô là trẻ mồ côi, cô hiểu cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa đáng sợ đến mức nào.
An Hạ thở dài thườn thượt, đứng dậy đi múc một bát nóng hổi, đặt mạnh xuống bàn nhựa trước mặt anh.
“Ăn đi. Chuyện đi hay ở tính sau.”
Anh cầm thìa, bàn tay to lớn vụng về xúc từng thìa đưa lên miệng. lẽ vì đói quá, anh ăn ngấu nghiến, mặc kệ nóng bỏng lưỡi.
Nhìn anh ăn, An Hạ chống cằm suy nghĩ. Không thể cứ gọi là “này”, “ê” mãi được.
“Anh không nhớ , vậy tôi đặt tạm anh nhé,” An Hạ nói bâng quơ, “Người ngợm thì to , mà mặt mũi cứ đờ đẫn, ngơ ngác khúc gỗ ấy. Gọi là đi.”
“?” Người dừng thìa, lặp lại cái ấy. Âm thanh trầm thấp, nghe thuận tai.
“Ừ, . Nghe hiền lành, dễ nuôi,” An Hạ cười khẩy, “ giờ anh là . Tôi là An Hạ, chủ , là chủ nợ của anh. Nhớ kỹ đấy.”
gật đầu ngoan ngoãn. Anh nhìn bát cạn đáy, rồi nhìn An Hạ. mắt sâu thẳm ấy, hoang mang vơi đi một chút, thay vào là một tin cậy mơ hồ dành cô gái nhỏ bé trước mặt.
An Hạ nhìn đồng hồ, đứng dậy dọn dẹp.
“Ăn xong thì đi tắm đi. vệ sinh ở kia. Tôi mua anh quần áo thun ở chợ rồi, đừng mặc gấu vàng nữa, nhìn đau mắt lắm.”
đứng dậy, lảo đảo bước về phía tắm. Bóng lưng anh lớn, che khuất cả đèn hắt bếp . An Hạ nhìn theo, lắc đầu ngán ngẩm khóe môi lại khẽ nhếch lên.
Cô không biết rằng, quyết định giữ lại “khúc gỗ” này sẽ đảo lộn hoàn toàn cuộc sống bình yên của cô, theo một cách mà cả đời này cô không ngờ tới.