Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

5.

Tôi gọi to:

đi đi! Chồng tớ like bài cậu rồi!”

Nhưng khi mở xem lại cái avatar phong cảnh quen thuộc biến mất.

Tôi sững người:

“Hả? Mắt tớ hoa ?”

Thông báo lịch sử vẫn ghi rõ: anh ấy từng nhấn .

nham hiểm:

“Còn không hiểu à? Anh ta đang lừa chính bản thân. Giả vờ không thấy.”

“Có khi đã ẩn trạng thái tớ rồi. chắc anh ta đang lặng lẽ rơi lệ trong bóng đêm rồi nói: cần cô ấy chịu tốn công lừa tôi là đủ rồi~”

Tôi vỗ cô ấy:

“Này này, cậu nói như tớ ngoại tình thật vậy đó!”

Lại thêm nửa tiếng nữa.

Sắp 5 chiều.

Vẫn không thấy anh ấy thả tim hay nhắn cho tôi.

Tôi sốt ruột.

Cuối cùng tôi nghiến răng đăng ảnh cây son cô ấy tặng:

bạn thân từ nhỏ tặng. Yêu cực! Tớ dùng mỗi ngày luôn~ Xem màu này có làm trắng da không nè~】

Lần này anh ấy phản ứng.

Đầu tiên, anh thả tim bình luận:

à, vui vẻ 🌹🎂】

Sau đó lại bình luận bài son:

vốn trắng trẻo xinh đẹp, thoa màu này càng đẹp hơn ❤️】

Trông chẳng có lạ… nhưng điều làm tôi hết hồn là:

Sầm Kiến Thanh không gọi tôi là “Tiểu Giang” nữa.

“Có chuyện vậy?”

nhướng mày:

“Không hiểu luôn hả? Anh ta cuống rồi. Gọi đ.á.n.h chủ quyền đấy.”

“Nhưng mà… xem cái giọng điệu trong comment đi: đầu đội cả đồng cỏ xanh rồi, mà còn tặng hoa với tim các thứ.”

Tôi chùng xuống:

“Vậy nghĩa là… anh ấy thật sự không yêu tớ ? Anh ấy coi đây là một cuộc liên hôn, chẳng thèm quan tâm tớ có người bên ngoài hay không?”

ho nhẹ:

“Ấy, đừng nghĩ tệ vậy. Có khi… anh ta chịu đựng giỏi thôi? Ít nhất bây chịu gọi cậu là rồi còn .”

Tôi đồng hồ thấy sắp 6 rồi.

Hôm qua tôi đã nói với Sầm Kiến Thanh, tối nay về sớm ăn cùng anh.

Nhưng đột nhiên tôi nghĩ ra trò kích hơn.

“Thế này nhé: Cậu dùng ống hút, tạo cho tớ vài hickey cổ. Tớ không anh ấy vẫn không phản ứng.”

“Nếu đã chơi phải chơi tới cùng!”

Tôi mang nguyên cả đống hickey về nhà, trên quần áo còn vương mùi cồn hoa nam.

Tôi nhấn chuông cửa.

Diễn xuất nhập tâm 100% chế độ say xỉn.

Cửa vừa mở, tôi liền ngã vào lòng anh, cố ý lộ vệt đỏ ngay xương quai xanh.

Hơi thở anh rõ ràng nặng đi, ánh mắt dừng trên cổ tôi một giây rồi lảng sang hướng khác, đỡ tôi ngồi xuống sofa.

“Uống mà nhiều vậy?”

Tôi ngọt như mật, vòng tay ôm eo anh, cọ sát:

“Ông xã~ Em yêu anh nhất trên đời luôn~”

say rượu, mang hôn về nhà, y như con mèo vụng trộm ăn vụng cá.

Đột nhiên nói “em yêu anh”… Là c.ắ.n rứt lương tâm ?

Không biết anh không hiểu hay là giả vờ không hiểu.

Anh xoa đầu tôi dịu:

“Ngoan nào. Anh yêu em. Nằm nghỉ một chút, anh đi nấu giải rượu.”

Tôi như keo dán mà bám lấy anh, mùi hoa nam quấn quanh anh.

“Không cần~ Em muốn cạnh anh cơ~ Anh giỏi quá trời, còn biết nấu giải rượu… Chứ cậu ấy… có biết đâu.”

Sầm Kiến Thanh khuấy muỗng trong bát canh, hơi nóng trắng xoá khiến gương mặt anh mờ đi đầy ám ảnh.

Anh hỏi nhẹ:

“Cái người cậu ấy mà em nói… là ai?”

Tôi cứng người, như chợt nhận ra mình lỡ lời, tỉnh nửa cơn say.

“À ha ha ha… ý em là… bạn thân em chứ ai! Anh xem này~ cứ nghi ngờ lung tung~ Tiệc toàn con gái mà, thật đó!”

Tôi còn cố nhấn mạnh:

“Một người đàn ông không có! Em thề! Anh em nha!”

Người mà hoảng loạn cứ nói hết chuyện này sang chuyện khác che đi sự chột dạ mình, như tôi lúc này đây.

Tôi đổi đề tài liên tục:

“Đúng rồi! Anh nói tặng em món xịn cơ mà? Đâu rồi? Cho em xem đi~ Anh?”

“Cạch” – tiếng bật bếp tắt.

Sầm Kiến Thanh rửa tay chậm rãi.

Giọng điềm tĩnh đến đáng sợ:

“Anh lại nghi ngờ em được chứ? Cho dù có đàn ông trong phòng… chắc là họ … đi nhầm vào thôi.”

“Phải không…?”

Tôi gật lấy gật :

“Đúng đúng đúng!”

Anh múc cho tôi một bát giải rượu.

Tôi chậm rãi uống từng ngụm.

Trong nhà đã được anh trang trí đẹp: đèn hình ngôi treo khắp nơi, mấy góc tường còn có thêm gấu bông đồ trang trí mới.

Anh dẫn tôi lên lầu.

trong phòng ngủ rồi. Anh lên lấy cho em… nhưng có lẽ em không .”

Tôi khó hiểu:

“Em còn chưa biết mà, anh nghĩ em không ?”

Anh khẽ :

“Bởi vì thứ anh tặng em là… son môi.”

Tôi phản ứng ngay:

tất nhiên là em son anh tặng hơn rồi!”

“Vậy ngày mai em dùng son anh tặng nhé?”

Tôi mở hộp , miệng vẫn chạy kịch:

“Anh không hiểu rồi~ Son bạn tặng xài thoải mái, không tiếc. Còn son anh tặng… phải giữ lại ngắm trân trọng chứ!”

“Mỗi lần thấy nhớ đến lúc anh tặng … tâm trạng em tốt hẳn lên!”

Ngay cả tôi còn không nổi mình nói cái .

Nhưng Sầm Kiến Thanh lại .

Sáng hôm sau, anh còn bình thản giúp tôi thoa son.

Còn mấy hickey tôi cố tình lại anh không nhắc đến dù một lần.

Tôi cố nhờ anh kì lưng suốt năm ngày đến khi vết đỏ biến mất hoàn toàn, tôi thật sự bó tay toàn tập.

Tức điên lên, tôi nhắn cho :

【Có đó không? Đi du lịch bốc đồng luôn không?】

Cô ấy trả lời trong một giây:

【Đi!】

Tôi lập tức thu dọn hành lý.

Điện thoại bật nhạc, tôi vừa soạn quần áo mang theo vừa lẩm bẩm.

Giữa lúc đổi bài hát, tôi chợt nghe tiếng bước chân khẽ.

Cả người tôi lạnh toát.

này Sầm Kiến Thanh đang đi làm, nhà có mình tôi.

Vậy tiếng bước chân… ai?

Tôi với lấy chiếc đèn bàn gần nhất, tay căng cứng, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Nhưng bước chân lại biến mất.

Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi.

Tôi quay phắt lại.

Sầm Kiến Thanh đang đứng cửa phòng ngủ, mỉm tôi.

Trong tay anh là chiếc còng tay da cừu màu đen.

à, em còn trẻ, chơi đùa, thân là chồng anh có thể hiểu bao dung.”

Nụ anh ấm áp như mùa xuân.

Tùy chỉnh
Danh sách chương