Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3AwcPHDzje

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 5

5

Trong xe.

“Hứa Nặc, cậu thích người mẫu đến vậy sao?”

Tôi say đến mơ mơ màng màng, bất chấp trả lời: “Người mẫu thì sao? Vừa nhìn được, vừa sờ được. Bỏ tiền ra là được đáp lại, quá hợp lý còn gì.”

Đâu như mấy nam thần nào đó.

Tán tỉnh cả tháng trời, đến tay cũng chưa được nắm lấy một cái!

“…Không sạch sẽ, không vệ sinh, cũng chẳng an toàn.”

Một lúc sau.

Lục Trì lên tiếng, giọng hơi trầm xuống.

Tôi quay sang nhìn cậu ấy.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, đường nét gương mặt cậu vẫn rõ ràng như thường.

Đặc biệt là đôi môi đỏ hồng khẽ mở khẽ khép.

Thật sự là gợi tội mà.

Tôi nuốt nước bọt.

“Cậu sạch sẽ, vệ sinh, an toàn?”

“…”

Lục Trì không đáp, chỉ im lặng nhìn tôi.

“Nhưng cậu không cho sờ, cũng không cho hôn.”

Tôi bĩu môi, giọng có phần giận dỗi.

“Ai nói tôi không cho? Là cậu tự từ chối tôi mà.”

Giọng Lục Trì rất nhỏ.

Nhưng tôi vẫn nghe được.

Mà tai cậu ấy… hình như còn hơi đỏ nữa?

Chắc là có men rượu nên gan cũng to lên.

Chớp được thông tin mấu chốt, tôi không chút do dự nhào tới, đè Lục Trì lên cửa kính xe.

“Vậy… thật sự cho hôn?”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi của Lục Trì.

Hình dáng hoàn hảo, màu sắc quyến rũ.

Y như một miếng thạch trái cây mềm mịn đang mời gọi tôi nếm thử.

“Ừm.”

Một tiếng mũi khe khẽ từ cổ họng Lục Trì bật ra.

Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.

Tôi nâng mặt Lục Trì lên, nhìn thẳng vào cậu ấy.

Cơ thể cậu rất nóng, hơi thở có phần loạn nhịp.

Gương mặt trắng trẻo tuấn tú ửng hồng, quyến rũ hơn hẳn ngày thường.

Trong hơi thở của tôi toàn là mùi hương dìu dịu từ người cậu ấy.

Tim tôi đập thình thịch.

Ngay khoảnh khắc thấy yết hầu của Lục Trì khẽ chuyển động kịch liệt, tôi thật sự không kiềm chế nổi nữa.

Dốc hết can đảm hai mươi năm làm người độc thân, tôi rướn người hôn tới.

Nhưng đúng lúc môi tôi vừa chạm được vào môi cậu ấy…

Cơ thể tôi đột nhiên lệch sang bên, rầm một cái, đầu đập vào cửa kính xe.

Trước khi mất đi ý thức, tôi hình như còn nghe thấy một tiếng thở dài từ Lục Trì.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trong phòng khách sạn.

Và rồi — hoảng hồn phát hiện: Lục Trì đang ngủ ngay cạnh tôi!

May mà là… trên ghế sofa bên cạnh.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Vén chăn nhìn lại — quần áo vẫn nguyên vẹn.

Trái tim đang đập loạn cũng dần bình ổn trở lại.

Bình thường đầu tôi toàn nghĩ mấy chuyện đen tối với Lục Trì, tối qua còn say rượu, hai người ở cùng một phòng…

Tôi thật sự không dám chắc mình có làm gì bậy bạ không.

Đang suy nghĩ miên man, Lục Trì chợt tỉnh dậy.

Cậu ấy đứng dậy, bước lại gần giường.

Lúc này tôi mới phát hiện — cậu ấy đang mặc áo choàng tắm!

Áo quần cậu ấy đâu? Cậu ấy tắm rồi sao? Tại sao lại phải tắm?

Chẳng lẽ… chỉ vì thích sạch sẽ?

“Chuyện tối qua… tôi… cậu… chúng ta…”

Tôi hoang mang nhìn Lục Trì, nuốt nước bọt liên tục.

Lục Trì cúi xuống, mặt gần sát đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở cậu ấy.

“Tối qua cậu quá đáng lắm.”

Tôi…!!!

“Hại tôi phải ngồi trong nhà tắm hơn một tiếng đồng hồ.”

Gì cơ?!

Lâu vậy?!

Phải kịch liệt lắm nhỉ?!

“Áo quần tôi không mặc nổi nữa.”

Hả?!

Áo quần… rách tan nát rồi sao?!

ĐỌC TIẾP:

Tùy chỉnh
Danh sách chương