Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8paz9aLmle
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc đó, tôi lỡ tay gửi nhầm ảnh mặc đồ ngủ gợi cảm cho tên oan gia ngõ hẹp sống chết cũng không đội trời chung.
Ngay sau đó, cậu ta nhắn lại một tràng tin nhắn:
“Đã lưu. Còn ảnh khác không?”
“Không ngờ vẻ ngoài nghiêm túc thế mà bên trong lại hoang dại đến vậy.”
“Lần sau có thể chọn màu tím không? Tôi thấy màu đó… có sức hút đặc biệt hơn.”
Tôi sững sờ nhìn khung chat, suýt nổ tung vì xấu hổ, mà ngay trên đầu khung trò chuyện là cái biệt danh tôi đã đặt từ lâu: “Tên Chó Họ Phó”.
Sáng hôm sau, tôi chặn cậu ta ở lối cầu thang, định bịt miệng để dập tắt mấy lời bậy bạ kia.
Nhưng cậu ta lại đỏ mặt tới mức máu như muốn trào ra khỏi tai: “Tô Mi…” rồi khàn giọng nói, “Ai dạy cậu cái cách bịt miệng kiểu đó hả?”
1
Tôi tên là Tô Mi, mắc chứng liệt cơ mặt bẩm sinh.
Phó Dục Xuyên sống ở tầng trên nhà tôi, cũng là thanh mai trúc mã của tôi.
Chúng tôi lớn lên cùng nhau, nhưng… từ nhỏ đã chẳng ưa nhau chút nào.
Lúc bé hay tranh giành đồ chơi, đi học thì tranh nhau hạng nhất. Hồi tiểu học còn đỡ, chứ từ cấp hai trở đi, tôi cứ là “vua về nhì” suốt.
Tôi không hiểu nổi, ngày nào tôi cũng cày đề, luôn trong trạng thái cắm mặt vào sách, thế mà vẫn thua một đứa chưa lật nổi mấy trang như Phó Dục Xuyên.
Khổ nỗi bố tôi lại xem cậu ta như con trai ruột, càng khiến tôi uất ức hơn.
Vậy là hạt giống hận thù cứ thế mà nảy mầm trong lòng tôi.
Cậu ta càng giỏi, tôi lại càng ghét. Ngay cả mối tình đầu của tôi cũng bị cậu ta chen chân vào phá đám. Tất nhiên, tôi cũng không để yên – tôi không yêu được, thì đừng hòng cậu ta yêu đương thoải mái.
Mỗi lần hai đứa gặp là y như rằng nước với lửa.
Phó Dục Xuyên nói chẳng sai: tôi ngoài mặt thì lạnh như băng, vì chứng liệt cơ mặt mà bị ép gắn mác “nữ thần lạnh lùng”, nhưng trong lòng tôi… lại rất hoang dại.
Chỉ có cô bạn thân tôi là người duy nhất biết bí mật này.
Chiếc váy ngủ gợi cảm đó là quà của cô ấy gửi tặng. Vừa nhận được là tôi không kìm lòng nổi, lập tức mặc thử và chụp ảnh gửi cho cô ấy. Vô tình thế nào mà lại… gửi nhầm cho tên khốn Phó Dục Xuyên!
Lần này lỡ để lộ vẻ thê thảm trước mặt cậu ta, tôi càng không thể để yên chuyện này, muốn bịt miệng cậu cho bằng được, bởi chỉ có người chết mới giữ được bí mật thôi, mà cậu ta lại chẳng khác nào một quả bom nổ chậm.
Tôi thay vội bộ đồ ngủ bình thường, lập tức phi lên tầng trên nhà họ Phó.
Ra mở cửa là mẹ của Phó Dục Xuyên – dì Biên Viên.
“Dì Biên ơi, Dục Xuyên có ở nhà không ạ?”
“Không… không có đâu con, lại có chuyện gì với nó nữa à?” Dì Biên tỏ ra hơi căng thẳng, có vẻ sợ tôi lại tới tố cáo con trai bà.
“Không sao đâu dì, con về đây ạ.”
Nghe xong, dì Biên mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bước đi được hai bước thì quay đầu lại, hạ giọng đầy u ám: “Dì này, nếu một ngày nào đó con trai dì chết… dì có thấy vui không ạ?”
“Ơ… chắc là không vui đâu con?”
Tôi cúi đầu u sầu, mỗi lần tôi gây sự với Phó Dục Xuyên thì dì ấy đều nghiêng về phía tôi, vì vậy tôi không muốn khiến dì buồn.
Xem ra… không thể “tiêu diệt” cậu ta được rồi. Chỉ còn cách bịt miệng thôi!
Dì Biên bị tôi dọa đến mức tái mét mặt mày, nhưng nhìn mãi vẫn chẳng đoán ra tôi đang nghĩ gì mới cất giọng: “M-Mi Mi à… thằng Dục Xuyên… nó tạch rồi à?”
Khóe môi tôi liên tục co giật, ban đầu định gượng cười, nhưng không hiểu sao lại lộ ra nụ cười âm trầm rợn người.
Tôi khẽ trấn an: “Dì yên tâm, nó… vẫn còn thở.”
2
Về đến nhà, tôi càng nghĩ càng tức, quyết định mở WeChat ra, nhìn lại đống tin nhắn vừa được tuyên án tử dành cho Phó Dục Xuyên:
“Còn ảnh không?”
“Không ngờ vẻ ngoài nghiêm túc mà bên trong lại hoang dại dữ ha, mèo con hư hỏng.”
“Lần sau đổi màu tím nhé? Tôi thấy màu đó có sức hút… đặc biệt hơn.”
Tôi im lặng, tới mức… có thể rung chuyển đất trời được luôn.
Tôi đập tay gõ mạnh từng chữ lên màn hình: “Xoá. Hoặc chết. Hiểu chưa?”
Phó Dục Xuyên lúc đó đang ở quán net chơi game cùng hội bạn thân. Sau khi thấy màn hình điện thoại sáng lên, cậu liếc mắt nhìn rồi mở ra đọc.
Đúng như dự đoán, khoé miệng không kìm được mà cong lên, nở nụ cười gian trá.
Tô Mi à Tô Mi, sau này ở trước mặt tôi thì nên biết điều chút nhé. Ha ha ha.
Vừa nghĩ tới bức ảnh ban nãy, mặt Phó Dục Xuyên lập tức ửng đỏ.
Cậu vội vàng gõ lại tin nhắn: “Gửi link đi, tôi mua luôn bộ màu tím cho cậu.”
Nhắn xong, anh đặt điện thoại xuống bàn máy tính, nhưng tâm trí đã không còn đặt trọn vào game nữa, vì một nửa ý thức đã bay theo bộ váy ngủ tím mộng mơ kia rồi.
Tôi vừa thấy tin nhắn liền hít một hơi khí lạnh.
Phó Dục Xuyên, mày nhất định phải chết!
Tôi bẻ ngón tay, “rắc rắc” từng tiếng đầy sát khí, gõ từng chữ lạnh lẽo: “Về nhà ngay. Tao đợi.”
Đọc xong tin nhắn, tim Phó Dục Xuyên bỗng chệch một nhịp. Câu này nghe kiểu gì cũng… rất dễ khiến người ta nghĩ bậy.
Vừa mới mơ màng chút mà màn hình game trước mặt đã tối đen – cả đội đã bị quét sạch.
Mấy thằng bạn bên cạnh chửi um lên, ánh mắt đầy ai oán nhìn cậu – người đã tự tay kích hoạt chế độ “tự huỷ tập thể”.
Phó Dục Xuyên xoa sống mũi, làm bộ thản nhiên nhắn lại một câu: “Tôi chơi thâu đêm, không về nhà đâu, đừng nhớ tôi quá nhé.”
Nhớ cái mả cha nhà cậu!
Tôi lập tức trả lời: “Cho mày đúng 10 phút. Tao ngủ rồi thì khỏi gặp luôn.”
Gửi xong tin, tôi giận đến mức ném điện thoại lên giường.
Không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa. Hôm nay hắn nhất định phải chết dưới tay tôi!
3
Chơi xong ván game, Phó Dục Xuyên lơ đãng cầm điện thoại lên xem, vừa nhìn thấy tin nhắn liền đứng phắt dậy, hô hấp rối loạn, mặt cắt không còn giọt máu, tay cầm điện thoại mà run đến mức suýt làm rớt.
Anh lắp bắp gõ ra mấy dấu chấm hỏi: “??? Cậu nói gì cơ? Có phải cái mà tôi đang nghĩ… đúng không?”
Thật sự không thể trách cậu ta nghĩ quá lên như vậy.
Kẻ thù không đội trời chung đột nhiên gửi ảnh mặc đồ ngủ sexy, còn hạ chiến thư rõ ràng: “Về nhà. Tôi đợi.”
Câu cuối cùng còn viết: “Cho cậu 10 phút, tôi ngủ rồi thì khỏi gặp.”
Câu chữ thế này, đứa nào không nghĩ lệch mới là lạ!
Phó Dục Xuyên kết luận chắc nịch — Cô ấy muốn quyến rũ mình!
Còn tôi thì sao? Tôi hoàn toàn không biết tên điên kia đã bay ra tận quỹ đạo Sao Thổ với suy nghĩ lệch lạc đó, cứ thế cuộn tròn trên giường, mang theo ý định giết người mà ngủ thiếp đi.
Chờ mãi không thấy tôi trả lời, Phó Dục Xuyên càng sốt ruột, gửi thêm vài tin liền một lúc:
“Nói gì đi chứ?”
“Chờ thêm một chút được không? 10 phút chắc tôi không kịp về…”
Cậu ta nhìn chằm chằm vào thời gian gửi tin cuối cùng, đã gửi được 18 phút, rồi nghĩ: Tô Mi, cậu không thể đợi thêm vài phút sao?
“Ê Dục Xuyên, đứng lên làm gì đấy? Vô trận tiếp đi!” Đám bạn gọi với.
Phó Dục Xuyên kéo ghế ra, đứng phắt dậy như có lửa đốt dưới mông: “Các anh em, xin lỗi. Tối nay có chuyện gấp, phải về đây.”
“Cái gì?! Tụi mình hứa cày game xuyên đêm cơ mà! Bây giờ cậu đi là còn bốn người, nửa đêm thế này tụi mình kiếm đâu ra người thay slot hả?! Không cần biết, nếu không nói rõ lý do thì đừng hòng rời khỏi đây!” Cả hội gào lên phản đối.
Phó Dục Xuyên nghiêm mặt: “Xin lỗi… bố tôi sắp sinh em bé rồi.”
Rồi lao vút đi như tên bắn, để lại một hội mặt ngu như chó bị vặt râu.
Trước khi leo lên xe máy, còn không quên liếc điện thoại xem có tin nhắn mới không, như thể lỡ mất một dấu chấm thì trời cũng có thể sập.
Cậu cắn răng, gửi thêm tin nữa: “Nhất định phải đợi tôi về đấy!”
Thời gian đi từ quán net về nhà mất 30 phút, nhưng hôm nay Phó Dục Xuyên chỉ chạy hết trong 20 phút – thần tốc như chạy deadline giành mạng sống.
Vừa về đến nhà, cậu đã thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa, bà nói vọng ra cửa: “Còn biết đường về đấy hả? Lúc nãy Tô Mi tới tìm con đấy…”
Tim Phó Dục Xuyên vốn lạnh run vì gió đêm, nghe đến đây lại bừng cháy như lửa đốt.
Cô ấy… cô ấy… thật sự đang ở nhà đợi mình sao?!
Phó Dục Xuyên lao thẳng về phía phòng ngủ, trái tim đập thình thịch, vừa hồi hộp, vừa hưng phấn.
Mèo con của tôi ơi, tôi đến với em rồi đây!