Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJ0phyiUW

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Kết quả là, căn phòng trống trơn không một bóng người.

Phó Dục Xuyên vẫn không chịu tin vào mắt mình, lật tung cả căn phòng, ngay cả gầm giường cũng chui vào nhìn, nhưng vẫn không thấy con mèo con trong tưởng tượng đâu cả.

Khốn thật! Tô Mi, em dám… dám lừa gạt tình cảm của một trai ngoan trong sáng chính hiệu như tôi sao?! Được lắm…

Tắm rửa xong, Phó Dục Xuyên nằm vật ra giường.

Cậu không cam tâm, mở album ảnh ra xem lại. Tấm ảnh mới nhất chính là ảnh Tô Mi trong bộ đồ ngủ gợi cảm đến nghẹt thở.

Một luồng tà hoả bất ngờ bốc lên.

Phó Dục Xuyên chửi thề trong lòng một tiếng, rồi lại lết đi… tắm lần hai.

Nửa tiếng sau, cậu uể oải bước ra khỏi phòng tắm với gương mặt tái mét như vừa đi đánh trùm Boss.

Tất cả… là lỗi của Tô Mi.

Không. Không phải lỗi của cô ấy. Là tại mình không về kịp trong 10 phút!

Cô ấy da mặt mỏng như vậy, chắc ngại quá nên trốn mất rồi… Chỉ trách mình, không cho cô ấy cảm giác an toàn…

Chớp mắt một cái, Phó Dục Xuyên bỗng cảm thấy như mình đã hiểu thấu vạn vật, đầu óc nhanh nhạy đến mức “bịa” ra một chân tướng bành trướng chưa từng có — Tô Mi thích mình, con nhóc đó đang thầm mến mình!

Hí hí hí hí.

Cậu chạm nhẹ ngón tay vào bức ảnh, hai má bắt đầu ửng đỏ.

Sau đó cẩn thận lập một album ảnh riêng tư, rồi vô tư chuyển sang đó như đang cất báu vật. Xong việc còn không quên đặt thêm mật khẩu 11 chữ số dài như số tài khoản ngân hàng, cuối cùng mở khung chat ra, đọc lại từng dòng một. Ngay cả câu “Xoá đi, hoặc chết” cũng bị cậu ta giải mã thành: Cô ấy xấu hổ quá nên mới giả vờ hung dữ.

Ánh mắt cậu mơ màng, nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Không biết lúc Tô Mi ngại ngùng thì trông thế nào nhỉ… Chắc là mặt đỏ, tai cũng đỏ, miệng thì lắp bắp giải thích…

Chỉ nghĩ tới đó thôi, Phó Dục Xuyên đã mỉm cười ngây ngốc, gương mặt hớn hở như trúng số, ngủ ngon lành trong cơn mộng xuân tự biên tự diễn.

5

Trời còn chưa sáng hẳn, Phó Dục Xuyên đã nhìn thấy một mảng loang lổ chà bá trên ga giường, trầm mặc rơi vào trầm tư.

Muốn huỷ diệt nhân loại ghê.

Cậu len lén bê một chậu nước vào phòng, lặng lẽ xử lý ga giường và quần ngủ như đang phi tang chứng cứ.

Làm xong tất cả, cậu ta cũng không ngủ nổi nữa, bèn ra ngoài chạy bộ cho tỉnh đầu tỉnh óc.

Có lẽ mình cần phải nghiêm túc suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa mình và Tô Mi. Chỉ một câu nói của con bé thôi mà lại có thể khiến mình… mất khống chế đến vậy rồi. Ôi thật đáng thương làm sao..!

Vừa xuống cầu thang, Phó Dục Xuyên đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đội mũ lưỡi trai đang đứng dựa tường.

Tôi đã đứng chờ ở hành lang được tầm 10 phút rồi, cuối cùng cũng thấy cậu ta ló mặt ra đúng giờ đi chạy bộ.

Tôi nhếch môi cười một cái: “Tối qua ngủ ngon không?”

Phó Dục Xuyên dụi dụi mắt.

Và rồi, như thấy ma, hét toáng lên: “Tô Mi?!”

Chắc chắn là tối qua mình… xem ảnh nhiều quá rồi. Không thì làm sao sáng sớm lại gặp được Tô Mi – chuyên gia ngủ nướng đệ nhất thiên hạ thế này?

Tối qua… ngủ cực kỳ ngon luôn, còn mơ đẹp nữa kìa.

Cậu ta định nói như vậy, nhưng tai bắt đầu đỏ lên, miệng lắp bắp: “Mi Mi… sao cậu không đợi tôi… ngủ cùng?”

“Hả? Còn dám hỏi tôi câu này?”

Không biết có phải ảo giác không, nhưng tôi cảm thấy mặt cậu ta hơi đỏ đỏ. Không lẽ bị sốt?

Phó Dục Xuyên bước vài bước đến trước mặt tôi, khiến thân hình cao lớn đổ bóng lên người tôi: “Tô Mi, xin lỗi cậu. Tối qua tôi đã cố về nhanh nhất có thể… Nhưng tại sao cậu không đợi thêm một chút nữa?”

Tôi lúc đó đúng kiểu: Là muốn chết đến vậy hả?

Mà thái độ hắn còn tỏ ra biết lỗi, còn hơi dịu dàng nữa chứ. Đúng là đồ điên.

Tôi giấu cái vợt cầu lông ra sau lưng, lạnh lùng nói: “Xoá chưa?”

Phó Dục Xuyên ngây người: “Hả?”

“Ảnh đấy. Xoá chưa?”

Cậu ta như thể được giác ngộ hoàn toàn, nhếch môi cười gian: “Không xoá được. Phải giữ cả đời.”

Tôi nổi điên, lấy vợt ra, nhắm thẳng mặt cậu ta quất tới: “Phó Dục Xuyên, hôm nay mày phải chết dưới tay tao!”

Nếu cậu ta đã chọn chết, vậy thì tôi đây nhất định sẽ tiễn một đoạn.

Khi cây vợt sắp “chạm trán” gương mặt vô liêm sỉ kia, cậu ta đã kịp giơ tay lên đỡ, còn rên một tiếng: “Tô Mi! Cậu muốn giết chồng tương lai của mình à?!”

“Thích thì giết thôi. Không cần lý do!” Tôi nhón chân lên, dồn hết sức bình sinh đè cây vợt lên mặt hắn.

“Tô Mi! Cậu định đánh thật à?!”

“Không lẽ giả?! Bà đây đã nói là sẽ làm cho thật nhất có thể!”

6

Cứ như vậy, tôi và Phó Dục Xuyên, một người đè – một người đỡ, giằng co gần nửa phút.

Ánh mắt cậu ta vẫn dán chặt vào mặt tôi, vừa dò xét vừa nóng bỏng đến nỗi khiến tôi cảm thấy… rợn cả người.

Đúng lúc đó, cậu ta bỗng nới lỏng lực, khiến tôi mất đà ngã thẳng vào lòng cậu.

Dù toàn thân đã cứng đờ như cây gỗ, nhưng tay tôi vẫn cố nhấn cây vợt lên mặt cậu ta: “Lấy điện thoại ra.”

Phó Dục Xuyên bị đè đến lệch cả đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn rút điện thoại ra.

“Mở khoá. Mở WeChat. Xoá ảnh.”

Cậu ta nghe vậy thì làm theo từng bước không chệch phát nào.

Bỗng tôi thấy chuyện này thuận lợi đến mức… kỳ lạ.

“Cậu sáng sớm cầm cái vợt đi loanh quanh làm gì thế? Mà còn cầm mỗi một cây?”

Tôi hừ lạnh: “Phải cảm ơn mẹ cậu đấy.”

Không thì hôm nay tôi cầm dao rồi.

“Hả? Mẹ tôi á?”

“Tôi định giết cậu thật đấy. Nhưng thấy cậu có thái độ biết điều nên tạm tha. Nhớ kỹ đây, quên chuyện tối qua đi, giữ kín như bưng. Nếu có người thứ ba biết… Tôi vẫn sẽ xử cậu như cũ, nhưng tàn bạo hơn.”

Phó Dục Xuyên cười tủm tỉm như thể tôi đang giận dỗi với người yêu, ánh mắt nhìn tôi như thể đang cưng chiều bạn gái nổi nóng vậy.

“Chỉ vì tôi không kịp về ngủ với cậu mà cậu đã muốn giết tôi rồi sao? Nóng vội dữ vậy, hửm? Yên tâm, tôi thề – tuyệt đối không hé răng nửa chữ.”

Tôi cảm thấy tai mình hơi ngứa, nghiêng đầu né đi theo bản năng.

Mẹ kiếp… bị lừa nữa rồi.

Trong mắt Phó Dục Xuyên, động tác đó lại bị giải mã thành: Cô ấy ngại rồi! Cô ấy đáng yêu quá chừng luôn!

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Lớn từng này rồi mà lần đầu tiên thấy cậu ta dễ thương đến vậy.

“Móc ngoéo, tôi không tin lời phát ra từ miệng cậu lắm.”

“Được thôi.”

Ngón út vừa móc vào nhau, một luồng tê đã dại lạ lùng chạy thẳng dọc sống lưng, giống như bị điện giật.

Tôi vội giật tay ra: “Rồi, xong rồi, cậu mau biến đi cho khuất mắt.”

“Thế là xong hả?”

“Chứ còn sao nữa?”

Bất thình lình, Phó Dục Xuyên áp sát, ánh mắt long lanh như phủ sao: “Nếu tôi đoán không lầm thì lúc đầu cậu định bịt miệng tôi lại, đúng không? Kiểu này nè?”

Tôi không nói không rằng, lấy cây vợt đập thẳng vào mặt hắn. Gương mặt góc cạnh lập tức bị in nguyên hình vợt – chia nhỏ thành từng ô vuông.

“Bịt kiểu này được chưa?”

Phó Dục Xuyên cướp lại cây vợt, xoay người đè ngược tôi lên tường.

Không biết là do tức hay xấu hổ, mà mặt cậu ta lại đỏ hơn lúc nãy: “Tô Mi, ai dạy cậu cái kiểu bịt miệng này hả?!”

7

Gương mặt cậu cứ tiến tới áp sát từng chút một, khiến hơi thở nồng đậm mùi testosterone như muốn bao trùm lấy tôi. Không khí quanh tôi đột nhiên trở nên loãng đi, tim cũng đập loạn cả lên, cảm giác như sắp nghẹt thở…

“Cậu định làm gì?”

“Dạy cậu cách bịt miệng đúng.”

“Ưm—” Một cảm giác mềm mại phủ lên môi tôi, đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát.

Tôi sắp phát điên rồi! Phó Dục Xuyên, cái tên khốn này dám hôn tôi?!

Khi hoàn hồn lại, tôi lập tức giãy giụa, vừa định mở miệng mắng người thì một thứ ướt ướt trơn trơn ngang nhiên luồn vào miệng tôi, mạnh mẽ quét sạch khí oxy trong khoang miệng.

Tôi trợn tròn mắt, nhưng trong tình cảnh bây giờ chỉ nhìn thấy sống mũi cao thẳng và hàng mi dày đang khẽ run lên của cậu ta. Mắt thì nhắm nghiền, biểu cảm lại… dịu dàng đến không chịu nổi. Rồi tầm nhìn bắt đầu mờ đi, tôi cũng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, mềm nhũn như cọng bún thiu.

“Ngốc ạ, phải thở chứ.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo sức hút lạ thường, lôi tôi từ chín tầng mây rớt xuống mặt đất.

Toàn thân tôi… tê rần.

Vậy ra người ta hôn nhau sẽ mềm nhũn tay chân thật sao?

Tôi thấy trong mắt hắn ánh lên vẻ trêu chọc, không kìm được mà nổi giận, thẹn quá hoá bùng nổ rồi cắn mạnh lên môi dưới của hắn: “Đồ khốn nạn!”

“Aissss~ sao cậu lại cắn người ta?”

Tôi giận dữ chạy thẳng về nhà, đóng sập cửa “rầm” một tiếng.

Phía sau, Phó Dục Xuyên đang khẽ cười, tay vẫn áp lên môi bị cắn: “Quả nhiên là mèo con hư hỏng… cắn cũng dễ thương thật.”

Còn tôi thì đang dựa vào cánh cửa, tay ôm ngực, tim đập thình thịch thình thịch, không kiểm soát nổi.

Không thể tin được… Tôi vừa mới hôn tên oan gia Phó Dục Xuyên. Và đó còn là… nụ hôn đầu của tôi.

Chết tiệt!

Mặt tôi đơ ra như người bị hút hồn, nước mắt đột nhiên trào ra thành hai dòng, đầu óc rối mù chẳng biết làm gì ngoài run rẩy gọi điện cho bạn thân: “Hu hu… San San ơi, tao… tao bị ô uế rồi…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương