Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Lưu San San nghe xong, hớt hải lao đến nhà tôi hỏi thăm tình hình: “Bé con, em sao thế hả? Có chuyện gì vậy, đừng dọa chị nha!”
Tôi đơ mặt, nước mắt đầm đìa, còn nấc cụt liên tục, vừa khóc vừa kể lại đầu đuôi sự việc.
Tóm gọn lại là: “Em… em dơ rồi.”
San San nghe xong nhảy dựng lên: “Cái gì?! Em hôn Phó Dục Xuyên á?! Trời ơi hu hu hu… cơ thể của nó tao thèm nhỏ dãi từ lâu rồi, đúng là chị em ruột thịt, em tốt bụng ghê!”
Tôi sững người, quên luôn cả việc khóc: “Mày… mày thích nó từ bao giờ? Sao không nói tao biết?”
“Hâm à, đùa thôi. Nó là kẻ thù truyền kiếp của mày mà, làm sao tao dám phản bội mày chứ?”
Thế là hai đứa ôm nhau khóc hu hu như trúng gió.
San San nghiến răng: “Thôi bỏ đi. Tao nghi thằng đó thích mày lâu rồi. Không thì làm gì phá tan mọi mối tình của mày như thế?”
Tim tôi bỗng loạn nhịp. Tự nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh hắn hôn tôi, sống mũi cao, lông mi rậm, ánh mắt nhắm nghiền…
Phó Dục Xuyên… thích tôi sao?
San San lại nói tiếp: “Phù sa không chảy ruộng ngoài đâu. Hay là mày ngủ với nó đi? Nói thiệt, Phó Dục Xuyên đâu thua kém hot boy trường mình. Nó còn có cơ bụng 8 múi đấy.”
Tận… 8 múi á?! Tôi chưa từng… để ý kỹ tới hắn.
“Lại còn là thanh mai trúc mã nữa.” San San càng nói càng hưng phấn, mắt long lanh, “Vì tình chị em, tao giao cho mày nhiệm vụ ngủ với nó. Mày ngủ được với nó coi như là một bước lên tiên rồi”
Tôi nóng mặt, tai đỏ rần.
Cái gì mà lời lẽ hổ báo dữ vậy trời?! Với cả dù tôi có tính hoang dã đến mấy, cũng chưa từng nghĩ đến việc lên giường với Phó Dục Xuyên.
“Không, không được. Tụi tao quen nhau từ lâu rồi, tao không xuống tay được.”
San San đập đùi: “Thế mấy lần mày xem phim H thì khí thế ngút trời để làm gì hả?!”
Tôi lao tới bịt miệng nó: “Im! Đừng nhắc nữa!”
Xem H là vì không có bạn trai mới xem! Chứ kiến thức thực chiến bằng con số 0 tròn trĩnh.
Tôi đuổi San San về, đầu óc càng lúc càng rối.
Trước nụ hôn đó, tôi chưa từng xem Phó Dục Xuyên là đàn ông thật sự.
Quá tam ba bận rồi, thôi không nghĩ nữa. Mệt mỏi quá trời!
“Bực chết đi được!”
9
“Đang làm gì đó?”
Tôi giật mình khi điện thoại kêu lên tiếng thông báo tin nhắn.
Là… Phó Dục Xuyên nhắn tin?!
Tôi cố lờ đi cơn xao động kỳ lạ trong lòng, bình tĩnh nhắn lại: “Không làm gì cả.”
“Ra ngoài nói chuyện một lát không?”
“Không.”
“Vậy tôi đến nhà cậu nhé?”
Phó Dục Xuyên cũng tự biết sáng nay mình hơi vồ vập. Nhưng mà thật sự, khi nhìn làn môi hồng hào của Tô Mi mấp máy… Cậu đã rất muốn thử, tự hỏi liệu vị của cô ấy có giống trong giấc mơ không?
Và cậu đã thử.
Vị ngon hơn cả mơ, vượt xa sức tưởng tượng.
Cả ngày nay đầu óc cậu cứ như trôi nổi trong đám mây, lúc nhíu mày, lúc ngẩn người cười, đến nỗi mẹ cậu suýt nữa đưa đi bệnh viện thần kinh.
Cậu xác định rồi, rằng mình đã…
Thích Tô Mi.
Hơn nữa còn thích từ rất lâu.
Và cậu muốn biết, liệu Tô Mi có chút gì với mình không.
“Đừng đến. Tôi buồn ngủ rồi, muốn ngủ sớm.” Tôi vội từ chối.
“Ồ.”
Chỉ một chữ “Ồ”, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy hắn hơi… tụt mood.
Tự nhiên thấy mềm lòng, đầu óc chắc chập mạch rồi nên lỡ miệng hỏi một câu kinh thiên động địa: “Bao giờ ngủ cậu?”
Trái tim Phó Dục Xuyên “bùm” một phát, như sợ tôi đổi ý, cậu nhắn liền không chớp mắt: “Cậu muốn lúc nào ngủ với tôi sao? Lúc nào cũng được. Bây giờ cũng được luôn.”
“Hả???”
Phó Dục Xuyên nhắn tiếp: “Qua nhà tôi nhé? Hay mình ra ngoài?”
Tôi nhìn mấy dòng tin đậm đặc mùi cầm thú, mặt đỏ bừng, suýt nữa nghẹt thở vì xấu hổ.
Lúc này mới nhận ra mình nói ngược câu.
Ý của tôi là: Bao giờ cậu ngủ?!
Tôi nhanh chóng chữa cháy bằng cách nhấn gửi một tin nhắn như quát vào mặt cậu ta: “Tôi hỏi là BAO GIỜ CẬU NGỦ?!?!”
Sau khi tin được gửi đi, phía bên kia lập tức… im lặng toàn tập.
Phó Dục Xuyên mặt đen như đáy nồi.
Thì ra… cô không hề có ý đó. Cái câu “Cho mày 10 phút, tao sắp ngủ rồi”… Ý của cô là ngủ thật. Ngủ và mơ theo đúng nghĩa đen.
Còn cậu thì sao? Không để cô thả đòn đánh thường (auto attack) nào, đã tự mình… xả chiêu cuối tung hết kỹ năng.
Nhìn lại cái câu “Lúc nào cũng được” của mình… mà chỉ muốn độn thổ. Còn chưa kể sau đó, cậu ta còn nói ra cả đống lời cầm thú: “Giờ luôn nhé? Qua nhà tôi hay ra ngoài?”
Rốt cuộc cậu bị cái gì vậy? Ai cho cậu cái gan đó? Ai cho phép cậu bình tĩnh thốt ra mấy lời thô thiển như thế?!
Phó Dục Xuyên nằm vật trên giường, vặn vẹo như sâu, toàn thân lún vào tầng sâu của bóng tối, trong đầu không ngừng tự dằn vặt: Xong đời mình rồi. Cô ấy sẽ nhìn mình bằng ánh mắt gì đây? Một tên điên? Hay một con sâu tình dục? Hoặc có lẽ một thằng thần kinh hoang tưởng nghĩ ai cũng muốn ngủ với mình? Chắc vậy quá. Mà nếu Tô Mi biết mình thích cô ấy, liệu cô ấy có… cười nhạo mình cả đời? Sau này, mình còn dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt cô ấy không? Ha ha. Mày điên thật rồi. Tốt nhất là… chuyển sang hành tinh khác sống đi.
Nghĩ đến đây, cậu lại mở điện thoại.
Bức ảnh buổi sáng bị Tô Mi ép xoá kia, thật ra cậu đã âm thầm sao lưu vào album mã hoá riêng trong máy.
Lúc đó để cô ấy dễ dàng xóa đi là bởi vì bản gốc cậu đã bảo toàn tuyệt đối.
Nhìn khung “xoá ảnh”, Phó Dục Xuyên chần chừ hồi lâu… Cuối cùng vẫn không nỡ ấn. Không những không xoá, Cậu còn dùng hai ngón tay phóng to tấm ảnh ra, lướt đầu ngón tay chạm vào gương mặt lạnh lùng của cô, vuốt nhẹ qua chiếc cổ trắng ngần, Qua đường cong quyến rũ chết người kia…
Kết quả là quần ngủ cũng gặp nguy luôn.
11
Tôi mặt lạnh như tiền, kéo ngược lại tin nhắn cũ.
Cho đến khi thấy mình viết: “Cho mày 10 phút, tao sắp ngủ rồi.”
Còn Phó Dục Xuyên nhắn lại: “Cậu nói gì cơ? Là cái mà tôi đang nghĩ… đúng không? Chờ thêm chút được không? 10 phút tôi có thể chưa về kịp…Nhưng nhất định phải đợi tôi đó!”
Nhìn một loạt tin cậu ta gửi, tôi còn gì mà không hiểu nữa? Chính xác là cậu ta tưởng tôi muốn… “ngủ” theo kiểu ABCXYZ đó chứ sao?! Vậy nên vừa nãy mới gợi ý rủ rê mời gọi tôi?! Thật là hết thuốc chữa mà!
Nghĩ đến đây, tôi bỗng lạnh sống lưng.
May mà người hiểu nhầm là Phó Dục Xuyên, chứ nếu đổi thành tên nào khác thì hình tượng băng thanh ngọc khiết của tôi coi như tan nát!
Tôi âm thầm chốt hạ: Từ nay về sau… nhất định không nhắn tin kiểu đảo ngữ nữa.
Giờ nghĩ lại mới thấy, bảo sao sáng nay cậu ta hành động kỳ lạ như vậy… Thậm chí còn hôn tôi. Chẳng lẽ… San San nói đúng? Phó Dục Xuyên… thật sự thầm thích tôi?
“Cốc cốc cốc…” Tim tôi đập loạn như trống trận.
Sự thật dường như chỉ có một – Phó Dục Xuyên, cậu ta… thích tôi.
Nhận ra điều đó, tôi không những không thấy ghét, mà hình ảnh gương mặt ngông ngạo của cậu ta dường như còn lướt ngang trước mắt. Tôi vội chui tọt vào chăn, úp mặt vào tay, ngượng chín người: “Đáng ghét… Cho dù cậu thích tôi đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng vui đâu!”
…Chậc, thôi được rồi. Vì tôi là người tốt nên thôi thì cho cậu ta một cơ hội theo đuổi “bổn cô nương” vậy. Mà nếu cậu ta theo đuổi thành công… thì hời quá luôn!
He he he.
12
Tôi ngủ say như chết, cho đến khi cái đồng hồ báo thức không hiểu chuyện kia rú lên.
6 giờ 30?! Ai lại thức dậy sớm vậy chứ?!
Đang định nằm xuống ngủ tiếp thì lại nhớ ra, hôm nay là thứ Hai, tiết đầu tiên phải điểm danh nên chỉ đành lết dậy trong oán niệm ngút trời.
Thông thường thì mỗi sáng thứ Hai Phó Dục Xuyên sẽ chở tôi đi học, vì từ tiểu học tới đại học, chúng tôi luôn học chung trường.
Tôi mở tủ quần áo, nhìn đống đồ thể thao đơn điệu mà… chán ngán, cảm giác không muốn mặc mấy bộ đó nữa. Rồi tôi mở ngăn tủ khác — bên trong toàn JK outfit, đồ hầu gái, đầm hai dây…
Phải nói rằng, ngăn tủ này mới là thế giới thật của tôi.
Ngón tay tôi dừng lại ở bộ JK, là tổ hợp sơ mi trắng và váy xếp ly.
Quyết định rồi. Hôm nay chơi lớn mặc bộ này.
Tôi đứng trước gương, hiện rõ một dáng người cao ráo, chân thon, eo nhỏ xíu.
Nếu không vì quá ngượng, tôi đã cột tóc hai bên rồi.