Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi thử nhoẻn miệng cười và làm một cái wink — Kết quả là… giật cơ mặt, nhìn như bị trúng gió, tự tôi cũng bị mình dọa sợ.
Tôi thở dài, đây chẳng khác nào bi kịch của một đứa mặt liệt. Nhưng thôi kệ. Hôm nay, với bộ đồ này — đảm bảo sẽ khiến Phó Dục Xuyên phát điên.
Nghĩ tới đây, khoé miệng tôi khẽ nhếch lên một cái cười tà mị rồi vội thu lại.
Thôi, nữ thần thì vẫn nên giữ hình tượng lạnh lùng cho nó đẳng cấp.
Từ nhà tới trường mất khoảng 40 phút.
Bây giờ là 7 giờ đúng, tôi liền tức tốc chạy xuống dưới lầu, sợ rằng tên kia đang phải đợi lâu.
Xuống tới nơi thì… xe máy vẫn đó, nhưng không thấy bóng dáng Phó Dục Xuyên đâu.
Kỳ lạ quá, trước giờ toàn là cậu ta đợi tôi. Có lẽ hôm nay tôi nên báo đáp vậy.
Tôi cố gắng kiên nhẫn chờ thêm 10 phút, và vẫn không thấy mặt mũi cậu ta đang nơi nào.
Sắp trễ rồi. Tiết đầu lại phải điểm danh, đâm ra tôi bắt đầu hoảng.
Đúng lúc ấy, Phó Dục Xuyên lê bước đi xuống, ngáp ngắn ngáp dài, quầng thâm dưới mắt to như quầng nhật thực, trông hệt như một con cá khô sau đêm “hành xác”.
Tôi nổi điên quát vào mặt cậu ta: “Phó Nhị Cẩu, hôm nay cậu ăn cái gì mà xuống trễ vậy?!”
Phó Dục Xuyên khựng lại: “Xin lỗi, mỹ nhân, nhưng em có phép lịch sự không vậy? Ai cho em gọi anh là Phó Nhị Cẩu?”
Tôi bực mình nói lớn: “Cậu là thanh niên mà đầu óc đã lú lẫn rồi hả? Tôi đây mà?”
“Tô… Tô Mi?!” Phó Dục Xuyên nhìn tôi như gặp ma sống.
Như thế chưa hết bàng hoàng, cậu ta kéo sụp mũ áo hoodie xuống, phi thẳng lên xe máy, khởi động rồi chạy biến, nhanh như đi trốn — cảm giác như… trông thấy crush cosplay gợi cảm ngoài sức tưởng tượng nên phải chạy nhanh cho đỡ chảy máu cam vậy.
5 phút sau, cậu lái xe máy đến trước mặt tôi: “X… xin lỗi. Tôi quên mất phải đưa cậu đi.”
Tôi tức đến bốc khói đỉnh đầu, miễn cưỡng nhận lấy mũ bảo hiểm, chống tay lên vai cậu ta rồi trèo lên xe.
13
“Ê, đồ chết tiệt, cậu lái xe cho đàng hoàng, đừng để tôi rớt đấy. Hừ.” Tôi khoanh tay trước ngực, hai chân kẹp chặt lấy thân xe, người ngả hẳn ra sau như muốn hét to: “Tránh xa tôi ra!”
Bởi tôi không muốn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với hắn.
Dám để tôi chờ 10 phút rồi còn bỏ quên tôi — tôi không dễ tha thứ vậy đâu.
Phó Dục Xuyên bất lực giữ tốc độ xe ổn định.
Dù sao cậu cũng mới cosplay Joker xong, muốn có tí tâm trạng cũng đâu có gì sai?
Hơn nữa, cô ấy mặc JK kìa. Cô ấy đâu biết, tim cậu khi nãy đã suýt nữa nhảy khỏi lồng ngực.
Nếu nhớ không nhầm thì hôm nay là lần đầu tiên cô ấy mặc váy. À không… lần đầu là cái váy ngủ kia mới đúng.
“Đồ chết tiệt này sẽ tăng tốc đấy, ôm chặt vô.”
Coi bộ đường cùng rồi, nếu không nghe theo thì chắc chắn trễ học, nhưng tôi vẫn một mực giữ chặt quan điểm, không tiếp xúc với cậu ta.
Tiết đầu sau cuối tuần là ác mộng không hồi kết, tôi không muốn vì cậu ta mà phải gặp ác mộng suốt đời đâu.
Tiếng động cơ gào lên một tiếng, tôi lập tức theo phản xạ… kẹp chặt xe hơn nữa. Nhưng khi xe tăng tốc, tôi không thể ngồi điệu như nãy nữa.
Một là trễ học, hai là…đi.
Cái cảm giác bị đẩy ngược ra sau khiến tôi hoảng hốt đến mức sợ quá, vô thức ôm chặt lấy eo của Phó Dục Xuyên, Cả người cũng dính sát vào lưng hắn.
Cảm nhận từ phía sau truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, Phó Dục Xuyên chỉ thấy linh hồn bay lên khỏi cơ thể, bởi vòng tay đang bọc quanh eo mình kia chẳng khác nào lửa nóng — như thể có ai đó đem bàn ủi để lên người.
Tôi cũng không thoải mái hơn là bao, ngực tôi tê rần, tim thì như có con kiến đang bò loạn.
Mặc dù trước đây từng ngồi sát hắn, cũng từng dựa vào hắn, nhưng lúc đó cảm giác chỉ như dựa vào… khúc gỗ. Chứ không phải như hôm nay, có dòng điện chạy dọc sống lưng như vậy.
Tôi khó chịu vặn người, cậu ta bỗng cất tiếng: “Đừng động đậy. Giờ tôi chuẩn bị rẽ vào đường tắt đây.”
Rồi xe chuyển hướng, rẽ vào một con hẻm.
“Cộc cộc cộc…” Tiếng vọng nảy tưng từng nhịp làm gián đoạn dòng suy nghĩ.
Trước mặt… là công trình đang thi công!
Tôi nhận thấy tốc độ xe chậm lại, sau đó Phó Dục Xuyên dồn toàn bộ sự chú ý vào việc né ổ gà.
Lái xe mà cứ như cào cào nhảy lò cò, xóc một cái lại lắc một cái, mà người chịu trận nhiều nhất là tôi. Cứ mỗi cú xóc là tôi lại bị ép ma sát toàn thân với cậu ta.
Đau chết đi được! May tôi là gái mặt liệt, chứ nếu có tí cảm xúc biểu hiện ra mặt thì chắc giờ đã đỏ như mông khỉ rồi.
Tôi âm thầm thề độc: Lần sau tuyệt đối không ngồi xe cậu ta nữa!
Rồi lặng lẽ buông tay ra, dịch người ra phía sau một chút: “Lần sau đừng đi đường tắt nữa.”
“Ôm chặt vào. Chưa qua hết mà.”
Tôi không biết có phải mình tưởng tượng không, mà giọng cậu ta nghe cứ khàn khàn — như đang bị ai bóp cổ vậy.
14
Xui thay, hôm đó… tụi tôi vẫn đến muộn.
Như có tật giật mình, cả hai bỗng nhiên ăn ý một cách kỳ lạ — không cãi nhau, không móc mỉa, không nhắc gì đến những chuyện đã xảy ra. Giống như tất cả những hiểu lầm, hay những va chạm cơ thể hôm ấy… chưa từng tồn tại. Thỉnh thoảng chạm mặt nhau trong sân trường, cậu ta còn lén… né tôi.
Không hiểu sao, tôi lại thấy có chút… hụt hẫng.
Chẳng lẽ San San đoán sai sao? Có lẽ Phó Dục Xuyên thật ra không thích tôi? Chứ nếu thích… sao tới giờ vẫn chưa tỏ tình? Hay cậu ta không hề có ý định theo đuổi tôi, mà chỉ vờn chơi cho vui?
—
“Mi Mi! Bên kia đông người quá trời kìa, mình qua đó xem thử đi!” Bạn cùng phòng nói xong liền kéo tay tôi chạy về phía bức tường phía nam.
Bức tường ấy là “Tường tỏ tình” của trường tôi. Nghe nói được xây từ khi trường mới thành lập, giờ đã cũ kỹ lắm rồi, nhưng chẳng ai nỡ tháo dỡ, sinh viên thì vẽ vời lung tung, dán số điện thoại, viết tâm thư, cứ như mấy tờ rơi trong nhà vệ sinh công cộng. Lâu dần, nó thành biểu tượng lãng mạn bám đầy bụi bặm của trường.
Tụi tôi chen lại gần mới biết nguyên do khiến chỗ đó đông người đến vậy — Mấy anh “nam thần chất lượng cao” của trường đang trét bột bả lên tường. Nghe đâu toàn là hàng tuyển đầu vào đã có quyền ưu tiên chọn người yêu. Mà trong số đó, có Phó Dục Xuyên đang đứng chình ình ở giữa trông rõ nổi bật, với cái chiều cao gần 1m90 như vậy thì cũng không có gì khó hiểu.
Khung cảnh lúc ấy chẳng khác nào một đám thiên nga đứng giữa bầy gà.
“Cũng là trét tường thôi, sao anh Phó trét nhìn cũng sexy dữ vậy trời…”
“Ờ đó, tưởng đâu ngầu lạnh lùng ai ngờ làm việc nghiêm túc ghê.”
Tôi nghe xung quanh bàn tán rôm rả, chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt: Trét bột bả thôi mà, Phó Dục Xuyên biết từ năm 8 tuổi rồi.
Bố tôi làm thi công công trình, từ bé cậu ta đã lẽo đẽo chạy theo, bê hồ trét xi như nghề tay trái. Không chỉ giỏi trét bột, các loại xe công trình cậu ta cũng điều khiển thành thạo — đúng kiểu trời sinh mang mệnh Thánh tổ ngành xây dựng. Đến nỗi bố tôi còn coi cậu ta như truyền nhân chính thống, một lòng một dạ dạy dỗ hết mình với toàn bộ kiến thức và tay nghề của ông, thậm chí còn thiên vị cậu ta hơn cả tôi – con gái ruột và là trưởng nữ đàng hoàng.
Nghĩ tới đây, tôi tức nghẹn họng, trợn mắt nhìn cậu ta một cái cực kỳ bất mãn.
Không hiểu sao, cậu ta như có mắt sau lưng, đột nhiên quay đầu lại.
Đúng lúc đó, ánh hoàng hôn đổ nghiêng, lướt qua đường nét gương mặt của cậu, rọi lên sống mũi cao, để lộ đường cằm sắc, ánh mắt sáng và sâu.
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng và bóng tối đan xen, khiến từng đường nét trên khuôn mặt cậu ta… như được điêu khắc bằng ánh nắng. Đến cả tôi cũng… đứng hình, nhịp tim như bị ai đó nhẹ nhàng hất lệch một nhịp.
15
“Anh ơi, mặt anh dính bẩn kìa, để em lau cho nhé…” Một nữ sinh rón rén lại gần Phó Dục Xuyên, ngượng ngùng chìa giấy ướt ra.
“Không cần, cảm ơn.” Cậu ta từ chối lịch sự.
Nhưng cô nàng vẫn mạnh dạn vươn tay ra lau mặt cho cậu.
Tôi đứng bên, nghiến răng ken két.
Không biết tự trọng hả? Dám tự tiện đụng vào mặt cậu ta như vậy không thấy xấu hổ sao?
“Anh khát không ạ? Uống chút nước nhé.” Nữ sinh đó lại tiếp tục đưa ra một chai nước suối.
Có lẽ Phó Dục Xuyên đúng là hơi khát nên nhận lấy, ngửa đầu uống.
Và rồi, ánh mắt cậu bỗng chạm phải tôi giữa đám đông, nhưng lại vội vàng quay đi. Nói thật thì, trong mắt tôi, hành động ấy giống như… liếc tôi một cái đầy khiêu khích.
Còn dám thách thức tôi nữa à?
Được thôi, đúng lúc tôi cũng đang cầm một chai vitamin C.
Không chần chừ, tôi quay sang đưa cho cậu bạn gần nhất: “Cậu khát không? Uống nước của tôi đi.”