Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

5

Ta lặng lẽ lắng nghe.

Người đệ đệ mà sau khi mẫu thân qua đời, hoàn toàn nhờ ta lên núi hái thuốc, bán thuốc để không bị đói, để có sách thánh hiền mà đọc giờ đây lại khinh thường ta sau lưng như vậy.

Ban đầu, ta thực sự có chút đau lòng.

Nhưng giờ ta chỉ cảm thấy may mắn vì tiểu nha đầu Bạch Đào không có ở đây.

Ta xem nàng như muội muội máu mủ mà yêu thương, còn nàng cũng một lòng tin tưởng và dựa dẫm vào ta.

Nếu để nàng nghe thấy những lời này, ta có lẽ chẳng mấy bận tâm, nhưng nàng chắc chắn sẽ lại khóc đến thở không ra hơi vì thương xót ta.

Lúc đầu ta định lặng lẽ rời đi.

Nhưng ta chợt nghĩ, nếu sau này Đỗ Phong Minh thật sự cùng kẻ thù đứng chung một chiến tuyến, ít nhất ta cũng phải để hắn hiểu rõ mọi chuyện chứ?

Vì thế ta phủi đi lớp tuyết đọng trên vai rồi bước ra khỏi giả sơn, gọi hắn lại:

“Phong Minh.”

Đỗ Phong Minh giật mình, hắn lập tức quay đầu nhìn xem Đỗ Ninh Xuyên đã đi xa hay chưa.

Đợi đến khi hắn thở phào nhẹ nhõm thì mới cau mày nhìn ta, bất mãn nói:

“Tỷ dám lén nghe ta nói chuyện với đích tỷ!”

Một tiếng “đích tỷ” này lại giống như cách Đỗ Ninh Xuyên luôn gọi ta là “thứ nữ,” ý nghĩ trong lòng hắn đã quá rõ ràng.

Ta không mắng hắn nữa mà chỉ bình tĩnh nói:

“Tỷ có việc muốn nhờ đệ giúp.”

Không ngờ hắn lập tức lùi lại một bước, cảnh giác hỏi:

“Là chuyện liên quan đến Yến Vương?”

Ta gật đầu.

Sắc mặt hắn thay đổi trong chớp mắt, dứt khoát nói:

“Không đời nào! Tỷ, Yến Vương đã tự mình nói muốn hủy hôn với tỷ, sao tỷ còn phải tự rước nhục vào người?”

“Hơn nữa, giờ đây ngài ấy đang ân ái với đích tỷ. Tỷ làm vậy chẳng phải sẽ khiến đích tỷ tổn thương hay sao? Ta sẽ không giúp tỷ đâu, tỷ bỏ ý định này đi!”

Hắn chẳng thèm nghe xem ta nhờ việc gì liền từ chối ngay lập tức, còn từ chối một cách thật đường hoàng.

Trong lòng ta cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn cố chấp nói:

“Chỉ là gửi một lá thư thôi mà. Xem như vì tỷ đã từng đối xử tốt với đệ, chỉ một việc nhỏ như vậy đệ cũng không chịu giúp sao?”

“Việc nhỏ? Đây mà là việc nhỏ à?!”

Hắn bực bội đi qua đi lại trước mặt ta, vừa đi vừa mắng:

“Nếu ta giúp tỷ thì đích tỷ sẽ nghĩ gì về ta đây?

“Chỉ là một hôn sự thôi mà! Mấy người phụ nữ các ngươi cứ phải tranh đi tranh lại, thật quá phiền phức!”

Cuối cùng, hắn đứng lại trước mặt ta với vẻ mặt đầy khó chịu.

Sau đó lại nói ra những lời giống hệt như phụ thân từng nói với ta:

“Đợi khi ta trở thành Thị lang của Hình bộ, ta sẽ đích thân tìm cho tỷ một mối hôn sự tốt. Được chưa?”

Ta bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi:

“Vậy thì phải đợi bao lâu?”

Hắn khựng lại, rồi như có chút chột dạ mà lảng tránh ánh mắt của ta:

“Cũng… chỉ ba, năm năm thôi mà.”

Thật nực cười làm sao.

Một nữ nhân có bao nhiêu cái ba năm, năm năm để chờ đợi?

Huống hồ, giờ đây danh tiếng của ta đã bị hủy hoại. Nếu đợi thêm vài năm nữa, chẳng phải sẽ bị gán mác là “lão cô nương” sao?

Đến khi đó, đừng nói đến hôn sự tốt, nếu có người chịu cưới ta thì chắc bọn họ chắc dâng hương tạ trời tạ đất mà vội gả ta đi ngay.

Hắn không phải là trẻ con không hiểu chuyện.

Hắn không thể không biết đến những điều này.

Ta hoàn toàn thất vọng với hắn nên chỉ hỏi thêm một câu cuối cùng:

“Việc của ta chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng đệ, đệ còn nhớ đến mẫu thân của chúng ta không?”

“Thân thể mẫu thân từ trước đến giờ luôn khỏe mạnh, bà lại tinh thông y thuật, làm sao có thể đột ngột qua đời? Đệ chưa từng nghi ngờ sao?”

Hắn ngẩn người, không ngờ ta lại nói thẳng như vậy.

Phản ứng đầu tiên của hắn là cuống quýt nhìn xung quanh xem có ai không.

Sau đó, hắn hạ thấp giọng, nói:

“Tỷ nói nhỏ thôi, chuyện đó đã qua lâu rồi, đừng nhắc lại nữa.”

“Hơn nữa, giờ tỷ và ta đều sống tốt, chẳng phải cũng là như ý nguyện của mẫu thân sao? Để bà an nghỉ đi, đừng nhắc lại nữa.”

Lần này, ta thật sự bật ra một nụ cười lạnh.

Sống tốt?

Có vẻ người sống tốt chỉ có mình hắn thôi nhỉ?

Sau khi Trương thị – đích mẫu của ta sinh Đỗ Ninh Xuyên, thân thể bà ta bị tổn thương nên không thể mang thai thêm. Nhưng bà ta cũng không để bất kỳ thiếp thất nào sinh con trai.

Lúc này Trương thị mới nhớ tới Đỗ Phong Minh đang được nuôi ở quê nên miễn cưỡng mang hắn về kinh thành, tiện thể đón ta theo.

Hắn sống tốt.

Vì khi còn nhỏ có mẫu thân nuôi dưỡng.

Sau khi mẫu thân mất thì có ta chăm lo.

Giờ đây, hắn trở thành công tử duy nhất của Thượng thư phủ, được phụ thân đặt hết kỳ vọng.

Hắn làm sao mà không sống tốt cho được?

Thậm chí khi bị người ngoài xúi giục, có lẽ hắn đã nghĩ, ta có thể sống cuộc sống hiện tại đều là nhờ ta dựa vào hắn!

Một người vốn dĩ tốt đẹp nay lại sống như một kẻ bất nhân bất nghĩa, chỉ biết đến lợi ích mà quên đi tình nghĩa.

Hoặc có lẽ tận sâu trong xương cốt, hắn vốn đã là con người như vậy.

Ta xoay người rời đi, không quay đầu lại nhìn hắn thêm một lần nào nữa.

6

Những lời ta nói với Đỗ Phong Minh, có một điều là thật.

Ta cần liên lạc với Yến Vương, nhưng không phải để gửi thư.

Ta phải đích thân gặp hắn.

Sau nhiều ngày “an phận thủ thường” trong phòng, những kẻ giám sát bên ngoài đã lơ là cảnh giác.

Ta và Bạch Đào rất dễ dàng lẻn ra từ cửa sau phủ.

Một nam nhân bất ngờ chặn đường chúng ta, chắp tay nói:

“Nhị tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, mời người lên xe.”

Ta nhận ra hắn, đó là người mà Yến Vương cài bên ngoài Thượng Thư phủ.

Bạch Đào thì vui mừng khôn xiết reo lên:

“Tiểu thư, là Tiết vệ uý!”

Nàng kéo tay áo ta, phấn khích nói:

“Tiểu thư, những món điểm tâm ngon kia đều là do ngài ấy mua đấy!”

Ta mỉm cười khẽ véo má nàng, rồi liếc nhìn người được gọi là vệ úy.

Hắn cúi đầu rất thấp, nhưng đôi tai lộ ra ngoài đã đỏ ửng lên.

Bên ngoài trời rét buốt, vốn dĩ ta cũng định đi xa rồi thuê xe ngựa nên cũng không từ chối.

Bạch Đào rõ ràng rất thân quen với Tiết vệ uý. Nàng hé rèm xe, hỏi vọng ra bên ngoài:

“Lạnh quá, có lò sưởi cầm tay không?”

Không ngờ thật sự có, mà còn đưa vào hai cái.

Lúc này, ánh mắt ta nhìn Bạch Đào càng thêm ý vị sâu xa.

Ta nghi ngờ rằng, những lúc nha đầu này không ở trong phòng ta đều là do đi tìm Tiết vệ uý để chơi.

Thảo nào tin tức của nàng luôn nhanh nhạy đến thế.

Cầm lò sưởi trong tay, ta nhỏ giọng hỏi nàng:

“Những món điểm tâm kia là ngươi bảo hắn mua, hay… hắn tự nguyện mua cho ngươi?”

Bạch Đào chớp chớp đôi mắt trong veo, đáp:

“Cả hai.”

Thấy ta định nói lại thôi, nàng ngẩn người, chợt nàng như nhớ ra điều gì nên vỗ ngực trấn an:

“Tiểu thư yên tâm, lần nào ta cũng trả tiền đầy đủ!”

“…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương