Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hóa ra vẫn chưa hiểu chuyện.
Ta đột nhiên nghĩ đến Đỗ Phong Minh.
Hắn còn nhỏ hơn Bạch Đào một tuổi nhưng đã có năm thị thiếp.
Hắn chìm đắm trong chốn ôn hương, những cuốn sách thánh hiền mà ta từng dặn dò hắn đọc giờ không biết đã bị hắn đè dưới giường nào.
Đúng là nam nhân.
Nhưng ta không ngờ, người nam nhân ta sắp gặp lại còn đáng ghét hơn Đỗ Phong Minh.
Vừa đến gần ta đã nhận ra hai gã vệ binh canh cổng Yến Vương phủ.
Hiển nhiên, họ cũng nhận ra ta.
Nhưng họ lại dùng kiếm ngăn ta lại, lạnh lùng nói:
“Người không phận sự miễn vào!”
Sắc mặt ta sa sầm, kéo theo Bạch Đào cũng tức giận quay lưng rời đi.
Lên xe ngựa, Tiết vệ uý bất ngờ đưa vào trong một chiếc hộp trang sức tinh xảo.
Qua tấm rèm xe, hắn hạ giọng nói:
“Xin Nhị tiểu thư bớt giận. Vương gia đã sớm biết người sẽ đến, ngài đang cố tình diễn một màn kịch cho người ngoài xem mà thôi.”
Ta vốn định cười lạnh rồi nói vài câu, nhưng Bạch Đào đã nhanh tay mở chiếc hộp kia ra.
Trong khoảng khắc ấy, một hộp đầy trang sức vàng lấp lánh suýt làm mù mắt chúng ta.
Bạch Đào sững sờ nhìn ta.
Ta nhanh tay đậy nắp hộp lại và ôm vào lòng.
Sau khi khẽ ho một tiếng, giọng nói ta lập tức trở nên dịu dàng hơn nhiều:
“Ta hiểu cả mà, ta không giận đâu. Nam nhân đương nhiên phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu.”
“Ngươi nói với hắn cứ yên tâm diễn xuất, nếu cần ta phối hợp gì thì ta nhất định sẽ dốc toàn lực.”
Lúc ra ngoài nhận một màn hắt hủi, nhưng lại vui vẻ mang về một hộp đầy vàng và trang sức.
Hỏi sao ta có thể nhẫn nhịn tính cách ngang ngược vốn có của Yến vương?
Không có cách nào khác, vì hắn cho ta quá nhiều mà thôi.
7
Ta vừa giấu xong những món trang sức mới trong chiếc hộp bí mật thì bên ngoài viện liền có người đến.
“Nhị tiểu thư, lão gia và phu nhân đang đợi người ở đại sảnh.”
Họ đúng là đến nhanh thật.
Ta chỉnh trang lại bản thân, phủ phấn trắng phấn hồng đầy mặt như thể không sợ tốn tiền.
Rồi để Bạch Đào dìu ta, cứ đi được ba bước lại ho một lần, dáng vẻ yếu ớt như thể không sống nổi đến ngày mai, chúng ta lê từng bước theo người hầu dẫn đường.
Ngay khi bước vào cửa, những giọt nước mắt ta cố ép ra còn chưa kịp rơi xuống thì đã có người giành nhận lỗi trước.
“Phụ thân, mẫu thân… nữ nhi biết sai rồi!”
Tam muội của ta, Đỗ Như Quyên – con của một vị thiếp đang quỳ rạp xuống đất, khóc lóc như hoa lê đẫm mưa, vẻ mặt đầy hối hận.
Nàng vừa dùng tay áo lau nước mắt vừa run rẩy nói:
“Nữ nhi nghĩ rằng, phụ thân và mẫu thân ngày ngày bận rộn, vất vả.”
“Chỉ có nữ nhi vô dụng, chi bằng sớm được gả đi, cũng xem như giảm bớt một phần gánh nặng cho phủ…”
Lời này không hề gãi đúng chỗ ngứa, Trương thị quả nhiên không chút cảm kích, bà ta lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay sang phụ thân đang giận tím mặt, nói:
“Lão gia, ông xem, đây là đứa con gái ngoan mà ông nuôi dạy đây này!”
“Một đứa thì quyến rũ nam nhân bên ngoài, một đứa thì quấn lấy tỷ phu, chẳng đứa nào biết liêm sỉ! Thật làm nhục cả phủ!”
Ta lập tức quỳ xuống, cúi đầu thật thấp không nói gì thêm, tránh để lửa bén sang người mình.
Giọng phụ thân nghe như đang tức giận đến bùng nổ, ông bắt đầu quát Đỗ Như Quyên:
“Đồ nghịch nữ! Bình thường ta nghĩ ngươi nhát gan, không ngờ ngươi lại gan to bằng trời!”
“Thế tử Hầu phủ cũng là người ngươi có thể với tới sao? Huynh trưởng mời hắn đến phủ làm khách lại trở thành cơ hội cho ngươi bêu xấu!”
“Phủ này thiếu ăn thiếu mặc của ngươi sao, hay chúng ta ép ngươi phải hạ mình gả đi? Ngươi lại làm ra chuyện bất trung bất nghĩa như thế! Thật là cầm thú!”
“Ra ngoài quỳ trên tuyết cho ta!”
Người hầu lôi Đỗ Như Quyên ra ngoài, lúc này, mặt trời đã gần lặn, tuyết trên đất chưa tan giờ lại bắt đầu rơi thêm.
Cái quỳ này chắc chắn là không nhỏ.
Nhưng không may, người tiếp theo bị gọi tên chính là ta.
Tuy nhiên, sau cơn giận dữ, phụ thân uống một ngụm trà thì giọng điệu bỗng dịu đi phần nào.
Ông nói khẽ:
“Yến Vương vốn là vị hôn phu của Chiêu nhi, xảy ra chuyện như vậy, lòng con vẫn không buông được cũng là điều khó tránh khỏi.”
“Nhưng giờ đây, Xuyên nhi đã đính hôn với Yến Vương, việc này cũng nên dừng ở đây. Chiêu nhi, sau này không được tái phạm, hiểu chưa?”
Ta không vội đáp.
Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau Trương thị đã châm chọc lên tiếng:
“Cùng là thứ nữ, lão gia quả thực thiên vị.”
“Hay là trong lòng ông vẫn nhớ đến vị phu nhân quá cố họ Đỗ kia?”
Bên cạnh, Đỗ Ninh Xuyên cũng oán trách gọi:
“Phụ thân.”
Phụ thân hắng giọng một tiếng, sau đó liền im lặng.
Ta cúi đầu, khóe môi không kiềm được mà khẽ cong.
Yến Vương vẫn là mắng hơi sớm rồi, phụ thân ta về khoản giả dối còn hơn cả hắn.
Chỉ cần nói vài lời đơn giản đã khiến ta chẳng thể oán trách ông.
Dẫu vậy, những lời nói đó cũng chẳng thay đổi được sự thật rằng ta vẫn bị Trương thị đẩy ra ngoài quỳ trên tuyết.
Hơn nữa, vì thái độ thiên vị bề ngoài của phụ thân khiến Đỗ Ninh Xuyên bất mãn trong lòng, nàng ta tức giận tìm người mang roi ngựa đến định đánh ta.
Nhưng roi còn chưa hạ xuống thì Đỗ Phong Minh đã bước nhanh tới, lớn tiếng nói:
“Đích tỷ! Phụ thân, mẫu thân! Yến Vương đến rồi!”
Không ai ngờ rằng Yến Vương lại đột nhiên ghé thăm.
Phụ thân và Trương thị vội vã đến tiền viện đón tiếp, Đỗ Ninh Xuyên thì thẹn thùng chuẩn bị vào phòng thay y phục, trang điểm lại.
Nhưng đi được vài bước, nàng đột ngột quay lại.
Nàng cười mà như không cười mà nhìn Đỗ Phong Minh:
“Đệ chọn thời điểm thông báo rất đúng lúc. Nhưng đệ còn chưa biết gì hết đúng không?
“Tỷ tỷ của đệ hôm nay đã đến Yến Vương phủ quấy rối, muốn giành lại vị hôn phu của ta!”
Đỗ Phong Minh sững sờ, ánh mắt đầy ngụ ý của Đỗ Ninh Xuyên khiến hắn cúi xuống nhặt roi ngựa lên.
Một roi giáng xuống thật mạnh … nhưng không đau.
Ta nhìn Bạch Đào – người đã lao tới che chắn cho ta, nàng ôm chặt lấy ta, cứng cỏi chịu đựng phát roi ấy.
Lông mi ta khẽ rung rồi từ từ đưa tay ôm lấy nàng.
Đỗ Phong Minh ném roi, hắn nghiến răng đầy xấu hổ rồi quát vào mặt ta:
“Sao tỷ có thể mất liêm sỉ như vậy?! Mau cút về viện của mình, đừng để Yến Vương nhìn thấy tỷ nữa!”
Đỗ Ninh Xuyên càng cay nghiệt hơn, nàng nói:
“Mới chỉ quỳ thôi mà. Người đâu! Trông chừng thật kỹ, trước khi đèn tắt không được phép đứng lên!”
8
Quỳ đến tận đêm khuya, đến khi khi đèn tắt ư?
Sao có thể.
Chờ đến khi bọn họ rời đi, ta lảo đảo vài cái liền ngã gục xuống tuyết.
Phấn trên mặt ta đánh quá trắng nên khi nằm giữa tuyết trông chẳng khác gì một cái xác không còn sức sống.
Bạch Đào nhân cơ hội này khóc lớn, kêu gào như đang đưa tang.
Những gia nhân trông coi lập tức hoảng loạn không biết làm sao.
Dù ta không được sủng ái nhưng rốt cuộc vẫn là một chủ tử chính thống, nếu ta xảy ra chuyện thì họ cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Cuối cùng, bọn họ đành để Bạch Đào dìu ta về viện, còn cho người đi mời đại phu.