Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Dọc đường hoàn toàn yên ổn, may mà bọn cướp gặp đều không đáng ngại.

Có lần chúng ta thấy một đội kỵ binh khí bừng bừng chạy trên quan đạo, không rõ đi đâu.

Ta thấy cảnh tượng lạ mắt từng gặp, nỗi u uất lòng dường như tan dần, số lần nhớ Phó Hành một ít hơn.

Khi Phúc Châu, đã là trung tuần tháng Chín.

Lá hạnh vàng úa rơi xuống vai, mép đã bắt đầu khô quắt.

Người dẫn đầu thương đội tặng ta một chiếc chén nhỏ bằng sứ, không đáng giá mấy, nhưng mang nhiều tình ý.

Ta trân trọng cất hành lý, chắp :

“Chúc huynh vạn sự bình an.”

Phúc Châu nối liền kênh đào, là một thị trấn sông dịu dàng.

Ta dò hỏi địa quê ngoại A nương, phát hiện cuối cùng vẫn đi đường thủy.

Chiếc mui đen nho nhỏ có một lão chèo đò, cười tươi mời khách:

“Hai đồng , hai đồng , chuyến cuối đây!”

Ta vội vã lên , sợ lỡ hành trình.

đi được nửa đường thì bất ngờ chòng chành, lão chèo đò giật mình kêu lên:

“Dưới có người!”

5

Hả?

Ta nhát gan, bị dọa run cả người, run rẩy vén nhìn , quả nhiên thấy một bóng người nổi lấp ló làn .

Là một nam nhân mặc y phục đen.

Tóc đen quấn lấy gương mặt trắng ngần, chìm nên không rõ dung mạo.

Lão chèo đò không chút do dự định chèo tránh:

“Cô nương đừng xen , không người sống hay chết, dây thêm phiền.”

Ta mím môi, chợt nhìn thấy dưới ống áo ướt của hắn lộ giáp văn sơn – là áo giáp bên của tướng quân triều đình.

“Cứu người!” – Ta nắm lấy hắn, vội :

“Làm phiền gia giúp một , ta trả thêm !”

“Được thôi!”

là… quê thì không thể nữa rồi.

Ta cõng nam nhân sống chết rõ kia chạy tới y quán.

May mắn là kịp, đại phu bắt mạch xong vẫn hơi thở, lập tức châm cứu và đút thuốc.

Vị đại phu đã già, tóc bạc phơ, vừa xử lý vết thương vừa trách móc:

“Cô nương ! Sao để phu quân bệnh rồi đưa đi trị!”

Ta đỏ mặt xua phủ nhận:

“Hắn, hắn không …”

kịp giải thích xong.

“Khụ khụ…”

Nam nhân trên giường đột nhiên mở mắt, kéo ta gọi:

“Nương… đừng bỏ lại Hoài Chân…”

“Thì là kế mẫu!” – Đại phu trừng mắt, không tưởng tượng cảnh gì, lắc đầu than:

“Thời đảo điên, lòng người suy đồi…”

Ta: “…”

Đáng giận.

Ta giận dỗi cấu mạnh lòng bàn hắn.

Không ngờ… không trông thấy, hàng lông mi dày của hắn khẽ run lên.

6

Bên Phó phủ.

Phủ đệ từng sáng sủa, nay lại âm trầm hẳn đi.

Phó Hành trở viện, như thường lệ gọi một tiếng:

“Thẩm !”

Lại không ai đáp lời.

Thường thì lúc , nàng sẽ bưng canh lê hâm nóng hỏi chàng có khát không, rồi chuẩn bị y phục, bận rộn quanh chàng.

Hôm nay lại có im lặng.

Phó Hành nhớ lời tùy tùng, phất bảo hạ nhân:

“Đi hỏi phòng gác, phu nhân đã từ phủ Thẩm .”

lâu, người gác cửa bẩm:

“Nô tài thấy phu nhân có một chuyến, nhưng lâu lại đi ngay, không ngồi xe ngựa, không vì thiếu toán trù.”

Nha hoàn quản lý sổ sách :

“Phu nhân không nộp toán trù tháng tới, bảo rằng… Phó phủ quá đắt, nàng muốn sang nhà khác ở.”

Phó Hành hừ lạnh:

“Rõ ràng là đang dỗi ta!”

“Sang nhà khác? có thể đi đâu, phủ Thẩm à? Thẩm thị lang chắc giữ nàng lại!”

Phó Hành cực kỳ khó , cảm thấy Thẩm thật tính toán chi .

là tặng một món quà sinh thần thôi, có làm gì quá đáng đâu.

Vậy mà nàng lại đòi bỏ đi?!

Hiếm khi nàng giận dỗi với hắn, mà hắn định xuống .

Phó Hành hầm hừ nghĩ –

Tốt nhất là để nàng phủ Thẩm chút thiệt thòi, Thẩm hiểu, phu quân là người đối xử tốt với nàng nhất!

Vì tức giận, hắn không để ý, trên bàn trang điểm vẫn phong thư.

Vết thương nơi chân hắn khỏi hẳn, đêm lại đau âm ỉ.

Thường có Thẩm xoa bóp thay thuốc, không nỗi khó .

Giờ chạm bên cạnh thấy trống trơn, Phó Hành thấy lòng trống rỗng, cả người không quen.

Lại hai hôm sau.

Sáng sớm, hắn dịu giọng dặn tùy tùng:

“Ngươi mang xe ngựa phủ Thẩm chờ, đón nàng .”

Nghĩ một lúc, lại thêm:

“Lần … miễn toán trù.”

Hắn không ngờ rằng—

Thẩm , một đi không trở lại.

7

Ta ở lại Phúc Châu hơn một tháng, thương của Lục Hoài Chân dần hồi phục.

Lượng bạc vốn nhiêu, nay lại càng cạn kiệt.

Ta vừa giã thuốc vừa tức tối:

“Lục công tử, Lục đại quan nhân, sau chàng nhất định trả ta gấp mười lần thuốc đó nhé!”

“Được thôi, A .” – Thanh niên ấy mỉm cười, giọng như gió nhẹ mây bay, – “Nàng xem kỹ ta mà coi, có lấy đâu nửa đồng , có thân xác vô dụng , hay nàng có muốn thu nhận không?”

Người … mặt mũi thật dày quá thể.

Tùy chỉnh
Danh sách chương