Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AZLtdl7fV
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Lý Thanh Ngọc, người ta phái đi bảo vệ Giang Nhiễm là do nàng triệu hồi trở về sao? Nàng có biết thi thể của Giang Nhiễm sáng nay đã được tìm thấy trong một ngôi miếu hoang hay không!”
“Là ta gọi về thì sao? Nó là con gái của Thẩm Yến Hòa, là nó đáng phải chết! Quốc Công gia chẳng lẽ không hiểu đạo lý diệt cỏ tận gốc sao?” Quận chúa cười lạnh.
“Nàng!”
“Ta làm sao? Ha! Khi trước chẳng phải chính ông cũng tán đồng việc trừ khử
Thẩm Yến Hòa hay sao? Giờ đổi thành con gái hắn ta thì không thể ư?”
“Trẻ nhỏ vô tội, nó chẳng hề biết gì cả! Hơn nữa, nàng đã nuôi dưỡng nó bao nhiêu năm trời, vì sao nhất định phải diệt trừ nó!”
“Quốc Công gia đau lòng rồi sao?”
“Nàng thật hồ đồ! Chuyện hôm ấy cả ta và nàng đều biết rất rõ ràng. Lý Thanh Ngọc, đây đã là lần thứ hai nàng tính toán ta rồi! Ta có thể bỏ qua vì nghĩ rằng nàng còn hận Thẩm Yến Hòa chưa nguôi, nên mặc kệ nàng đuổi Giang Nhiễm ra khỏi phủ. Nhưng ta không ngờ rằng, suốt bao nhiêu năm trôi qua mà nàng vẫn độc ác như vậy!”
“Giang Hành, ông nghĩ mình cao thượng lắm sao? Năm đó khi ta phái người truy sát Thẩm Yến Hòa, chẳng phải là mượn tay của ông hay sao? Bây giờ ông nói ta độc ác, vậy tại sao năm xưa lại cưới ta? Nếu không phải do ông thì ta đã có thể gả cho Thẩm Yến Hòa rồi!’
An Quốc Công quay lưng lại với Quận chúa.
“Năm đó ta cầu cưới nàng, khiến nàng không thể thành thân với người trong lòng, ta vẫn luôn cảm thấy áy náy. Bao nhiêu năm qua, nàng thực ra vẫn chưa quên Thẩm Yến Hòa, mà ta… cũng chưa quên. Khi trước, vì tư tâm mà ta dung túng nàng giết chết Thẩm Yến Hòa và thê tử hắn, đó là sai lầm lớn nhất đời ta.” Ông ấy quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo.
“Lý Thanh Ngọc, năm đó nàng vì yêu mà sinh hận, không chịu nổi cảnh Thẩm Yến Hòa đối xử dịu dàng với thê tử hắn, nên mới ra tay tàn độc giết cả hai. Khi ấy đáng lẽ ta phải nhìn thấu con người nàng.”
——
Nhìn hai người họ tranh cãi ở hiện tại, hình tượng Quận chúa trong ký ức ta dường như vỡ nát.
Quá khứ từng chuyện từng chuyện đều hiện về rõ ràng trước mắt.
Năm ta được Quận chúa mang về Phủ Quốc Công, ta cẩn thận từng chút một, sợ rằng mình sẽ phạm sai lầm mà bị đuổi đi.
Chính Quận chúa đã từng bước dạy ta cách thích nghi với cuộc sống nơi đây.
Khi đám hạ nhân trong phủ khinh thường ta – một kẻ ăn mày đầu đường đột nhiên trở thành thiên kim tiểu thư, thì An Quốc Công lại là người thẳng tay xử lý những kẻ dám bàn tán sau lưng ta. Từ đó về sau, trong phủ không ai dám khinh miệt ta nữa.
Khi học tập cùng sư phụ, nếu có điều gì không hiểu thì Giang Nghiễn Chi sẽ chậm rãi giảng giải từng chút một, cho đến khi ta hiểu rõ mới thôi.
Nhưng những người ấy- những người từng đối xử tốt với ta. Vậy mà nay lại chỉ vì thù hận trong lòng mà dễ dàng hủy hoại cuộc đời ta.
Từ việc bày mưu để ta xuất hiện trên giường của An Quốc công, đến khi danh tiếng ta bị hủy hoại mà hạ độc giết ta, từng bước từng bước đều không chừa cho ta đường sống.
Ta hoảng hốt, thất thần mà phiêu đãng về tiểu viện nơi ta từng cư ngụ.
Hận ý và tuyệt vọng giao thoa đã nhấn chìm lấy ta, khiến ta lạc lối mà không thể tìm thấy đường ra.
Và rồi, rốt cuộc ta cũng nhớ lại ký ức trước bảy tuổi.
Phụ mẫu ôn nhu lương thiện, đạo tặc bỗng xông vào giữa đêm giết chết mẫu dưới lưỡi đao tàn nhẫn, cùng với lời chưa kịp thốt ra của người: “Phải sống sót…”
Ký ức ấy quá mức bi thảm, khiến ta về sau đã cố tình lãng quên. Đến lúc chết đi mà ta vẫn không thể nhớ lại.
Sau đó…
Ta lưu lạc đầu đường xó chợ và trở thành một kẻ ăn xin, cho đến khi được Quận chúa thu nhận.
Nhưng ta đã làm sai điều gì? Phụ mẫu ta đã phạm lỗi gì?
Chỉ vì quyền thế trong tay mà Quận chúa và An Quốc công có thể tùy ý giết người như vậy sao?
Hận ý trong lòng bừng bừng dâng lên, và ta đã mang theo ký ức đời trước, trở lại ngày hôm ấy.
Ngày mà Quận chúa gọi ta đến Hành Vu viện.
6
Kiếp này, hãy xem ta báo thù cho song thân đã uổng mạng ra sao!
Quận chúa chẳng phải vu oan hãm hại ta, còn nói rằng ta trèo lên giường của An Quốc Công hay sao?
Vậy thì ta liền trèo lên cho bà ấy thấy!
Khi Đào Diệp nói rằng Quận chúa triệu ta đến Hành Vu viện, ta giả vờ vui mừng mà đồng ý.
Vừa bước chân ra khỏi tiểu viện của mình, Đào Diệp liền viện cớ đau bụng.
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta diễn kịch, kiếp trước sao ta chẳng nhận ra cơ chứ?
Bữa tiệc hồng môn này thì ra Quận chúa sớm đã an bài thỏa đáng.
Chỉ tiếc rằng, lần này ta quyết chẳng cam chịu để mặc cho số mệnh!
Ta khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho Đào Diệp đi trước, đợi khi nàng ta vừa xoay người thì ta liền giơ gậy đánh mạnh một cú, làm nàng ta hôn mê bất tỉnh.
Thân hình Đào Diệp mềm nhũn mà ngã xuống đất.
Ta mau chóng thay y phục của mình và nàng ta. Sau đó ta dìu Đào Diệp vào Hành Vu viện.
Đến cửa thì ta đẩy nàng ta vào trong trước, trong viện lập tức có kẻ kinh ngạc. Ta nấp sau cửa nhìn lén, người nọ chẳng phải là đại nha hoàn Xuân Liên hầu cận bên Quận chúa hay sao?
Đợi đến khi Xuân Liên cúi xuống dò xét, ta lại lập tức giơ gậy giáng một đòn mạnh, khiến nàng ta cũng ngã xuống.
Đại công cáo thành!
Ta ra sức kéo cả hai vào trong góc tối.
Dưới ánh đêm mờ mịt này, nếu không tìm kiếm kỹ càng thì tuyệt đối chẳng thể phát giác ra được.
Ta bước vào Hành Vu viện thì thấy An Quốc Công đã nằm sẵn trên giường.
Ta lấy sợi dây đã chuẩn bị từ trước rồi trói lỏng vào cổ tay và cổ chân mình.
Ta vừa rưng rưng nước mắt vừa đưa tay đẩy An Quốc Công.
Chậc, chẳng biết Quận chúa đã hạ dược gì cho ông ấy, dù có đẩy thế nào cũng chẳng tỉnh!
Dây trói có chút vướng víu nên ta không thể thi triển võ nghệ được.
Ta chỉ có thể tháo dây ra rồi dồn toàn lực đá vào An Quốc công.
Ôi, thuốc này đúng là mạnh thật.
Ta lại đá thêm vài cái nữa, nếu không phải công cuộc báo thù cần dùng đến ông ấy, thì ta thật sự muốn cắt cổ ông ấy ngay lúc này.
Gọi mãi không tỉnh thì làm sao được, ta bê ấm trà trên bàn lại gần. Sau khi trói lại dây xong, ta đổ hết nước trong ấm trà lên mặt ông ấy.
New 2