Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VYaisX5Gr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên, An Quốc công cũng chịu tỉnh dậy.
Ta lập tức khóc lóc thảm thiết và bắt đầu kể lể.
“Quốc công gia, không biết là ai muốn hại con, con chỉ mới vừa vào Hành Ngô viện đã bị đánh ngất, vừa tỉnh dậy thì đã bị trói ở đây, việc này không chỉ hại chết con, mà còn làm tổn hại thanh danh của Quốc công gia nữa.”
Sắc mặt ông ấy trở nên u ám, rõ ràng đã hiểu ra ai là kẻ gây ra chuyện này.
Ta tiếp tục khóc lóc, cuối cùng ông ấy cũng nhìn thấy tay chân ta đang bị trói, ông ấy lập tức giúp ta tháo dây, rồi đưa ta ra ngoài cửa sổ.
Sau khi đưa ta về tiểu viện, mặt ta vẫn còn ngập tràn nước mắt.
An Quốc công thở dài xong chỉ có thể an ủi ta: “Nhiễm nhi, ta sẽ xử lý chuyện này, con không cần lo lắng như vậy nữa.”
Ta ngước mắt lên nhìn ông ấy, trong ánh mắt tràn đầy sự dựa dẫm không thể che giấu.
Có vẻ ông ấy thấy rất hài lòng, thậm chí còn vuốt đầu ta.
7
An Quốc công vừa mới rời đi, ta liền âm thầm bám theo sau.
Dẫu sao thì ta cũng là ái nữ của Quận chúa, gặp phải chuyện thế này thì làm sao có thể không tìm mẫu thân để tỏ bày nỗi uất ức cho được?
Quả nhiên, khi ta vừa tới Nghênh Xuân viện thì đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng tranh cãi kịch liệt.
Ta khẽ ra hiệu cho nha hoàn im lặng rồi nhẹ bước tiến đến cửa.
Chỉ nghe thấy giọng Quận chúa the thé bên trong, hiển nhiên là cơn giận đã bùng nổ:
“Ta chính là cố tình bày ra chuyện này! Nó là nữ nhi của Thẩm Yến Hòa, vậy
thì nó đáng chết! Bao năm qua nó đã lớn lên trong cơm no áo ấm, đó đã là khoan dung với nó lắm rồi! Cái gương mặt giống hệt Thẩm Yến Hòa kia, mỗi lần ta nhìn thấy thì đều có cảm giác như đang nhìn thấy hắn!”
Một giọng nam trầm thấp vang lên, chính là An Quốc Công:
“Lý Thanh Ngọc, Giang Nhiễm con bé không biết gì cả, ta thật sự chẳng hiểu vì sao nàng lại phải đuổi tận giết tuyệt như vậy. Chuyện hôm nay, nếu ta chẳng kịp tỉnh lại thì danh tiếng của Giang Nhiễm chẳng phải đã bị hủy hoại rồi ư?”
Quận chúa cười lạnh, giọng tràn đầy vẻ khinh miệt:
“Giang Hành, ông lại đau lòng vì Giang Nhiễm đến vậy sao? Hừ, năm tháng trôi qua rồi nên e là ông đã quên, ông cũng không thể nào thoát khỏi liên can về cái chết của Thẩm Yến Hòa đâu!”
Giọng An Quốc Công lạnh hẳn:
“Hôm nay ta chẳng phải đến đây để nghe nàng nổi điên. Giang Nhiễm con bé vô tội, từ nay về sau nàng không được động đến con bé nữa. Thanh Ngọc, hãy xem như vì chuộc lại lỗi lầm với Thẩm Yến Hòa, nàng hãy dừng tay đi.”
Quận chúa nghiến răng nghiến lợi:
“Giang Hành, ông lại vì một Giang Nhiễm mà nói với ta những lời này? Được lắm! Ta cũng nói cho ông biết, ta tuyệt đối không bỏ qua cho nó!”
“Nàng! Nàng quả thực quá hồ đồ!”
Nói xong thì An Quốc Công mở cửa, vừa hay trông thấy ta đứng lặng bên ngoài mà nước mắt đã lặng lẽ lăn dài trên má.
Trong khoảnh khắc đó ông ấy thoáng chốc sững sờ.
“Nhiễm nhi, con đều đã nghe thấy hết rồi sao?”
Ta nghẹn ngào gật đầu.
Ông ấy vừa định an ủi thì ta đã mềm nhũn ngã xuống.
Ông ấy vội vàng đỡ lấy ta, cảnh tượng này rơi vào mắt Quận chúa chỉ càng khiến bà ấy ngỡ rằng ta đang cố tình câu dẫn ông ấy.
Ngọn lửa căm giận trong lòng Quận chúa vốn đã ngùn ngụt, nay càng không chút do dự mà vung tay định tát ta một cái.
Song, An Quốc Công đã kịp thời chặn lại.
“Lý Thanh Ngọc, nàng bình tĩnh lại đi!”
Dứt lời, ông ấy bế ta về tiểu viện của ta.
Để mặc Quận chúa đứng đó với sắc mặt hung ác, ánh mắt vặn vẹo vì cơn cuồng nộ!
An Quốc Công đặt ta xuống rồi dặn dò nha hoàn tận tâm hầu hạ, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Từ nhiều năm qua, An Quốc Công vẫn luôn ôm lòng áy náy, bởi năm xưa vì ông ấy cầu hôn Trưởng Quận Chúa Xương Hòa, khiến bà ấy chẳng thể kết tóc se duyên cùng ý trung nhân. Vì lẽ đó mà ông ấy vẫn luôn khoan dung và dung túng bà ấy.
Có lẽ vì tình thâm ý trọng, An Quốc Công chưa từng phản bác bất cứ quyết định nào của bà ấy.
Trưởng Quận Chúa kiêu hãnh, lại cứng cỏi, mà Giang Nghiễn Chi cũng hiếm khi tỏ vẻ ỷ lại vào An Quốc Công.
Chính bởi vậy, sự nương tựa của ta lại trở nên đáng quý trong mắt An Quốc
Công, vô hình khiến khoảng cách giữa ta và ông ấy ngày một được kéo gần hơn.
Hôm nay, cuối cũng ta đã khéo léo lợi dụng nỗi hổ thẹn của An Quốc Công đối với phụ thân ta, khơi dậy hiềm khích giữa hai người họ.
Với tính khí của Trưởng Quận Chúa, chỉ e bà ấy sẽ đem hết lỗi lầm của chuyện đánh ngất Đào Diệp và Xuân Liên đổ lên đầu An Quốc Công. Mà ta thì chỉ cần tiếp tục đóng vai một đóa bạch liên hoa yếu đuối thôi là đủ.
Ta an ổn ngon giấc một hồi, dẫu sao ngày mai vẫn còn một trận chiến khó nhằn đang chờ đợi.
Sáng hôm sau An Quốc Công lại đến. Trước là để xem ta đã tỉnh chưa, sau là mong cầu ta sẽ thứ lỗi.
Dẫu sao thì đây cũng là lợi thế duy nhất của ta lúc này, sao có thể không khéo léo an ủi chứ?
“Con hiểu Quốc Công gia cũng có nỗi khó xử riêng, hơn nữa nếu không có người ra tay cứu giúp ngày hôm qua thì e lúc này con đã bị đuổi khỏi Phủ Quốc Công rồi. Nhiễm nhi không trách người. Chỉ là… do con mà khiến người và Trưởng Quận Chúa tranh cãi, trong lòng Nhiễm nhi thực sự vô cùng áy náy.” Dứt lời thì đôi mắt ta đã ngân ngấn lệ, ánh lệ lấp lánh long lanh.
“Nhiễm nhi, con quả thực là một cô nương thiện lương. Mẫu thân con… nàng ấy…”
“Bà ấy đã không còn là mẫu thân của con nữa.” Ta khẽ nghiêng đầu rồi cúi thấp mặt, dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi hàng lệ vương trên mi.
An Quốc Công thoáng sững sờ, nhất thời không biết làm sao cho phải. Nhìn ta dịu dàng nhu thuận như vậy, lại nghĩ đến Trưởng Quận Chúa ngang bướng không chịu nhượng bộ, trong lòng ông ấy liền nảy sinh thiên vị. Cuối cùng ông ấy đã hạ quyết tâm đưa ta đến một nơi khác.
Chiều hôm đó, An Quốc Công sắp xếp cho ta ở tại Nam Tương Cư, còn sai người sắp đặt hộ vệ và nha hoàn theo hầu ta.
“Nơi này so với Phủ Quốc Công thì kém xa, chỉ e phải để Nhiễm nhi chịu thiệt thòi vài ngày rồi.”
“Nhưng… liệu Trưởng Quận Chúa có tìm thấy con không?” Ta khẽ chớp mắt với vành mi ửng đỏ, ngập ngừng hỏi.
“Sẽ không đâu, ta nhất định bảo vệ con.” Sắc mặt An Quốc Công nghiêm nghị, lời nói vững vàng như đinh đóng cột.
“Được ạ, con tin tưởng Quốc Công gia.”
New 2