Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Cuối cùng An Quốc Công cũng đã rời đi.
Giả vờ làm con thỏ nhỏ ngây thơ trước mặt ông ấy đúng là mệt mỏi vô cùng.
Giờ thì, hãy xem xem bên Quận chúa hành động thế nào. Mong rằng bà ấy chớ khiến ta thất vọng.
Thế nhưng mấy ngày sau đó, ta chỉ có thể ru rú trong viện mà An Quốc Công đã sắp xếp đến sắp mốc meo.
Vậy mà vẫn chưa thấy Quận chúa có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ là do Nam Tương Cư phòng bị quá nghiêm mật?
Sao có thể để mọi chuyện cứ mãi vậy được?
Ta nhất định phải tạo cơ hội cho Quận chúa ra tay.
Ta lấy cớ muốn mua vải rồi dẫn theo nha hoàn ra ngoài.
Không ngờ chưa đi được bao xa, bỗng dưng xuất hiện mấy con tuấn mã lao như điên tới, khiến phố xá trở nên hỗn loạn.
Thấy tình thế bất ổn nên ta lập tức bảo nha hoàn đi tìm An Quốc Công. Chỉ vừa trông thấy bóng nàng ta vừa đi xa, ta liền bị người bịt mắt lại rồi mạnh mẽ bắt đi.
Khi tỉnh lại, ta đã bị nước lạnh tạt lên mặt.
Vừa mở mắt, ta đã bắt gặp sắc mặt lạnh như băng của Quận chúa, bà ấy đang nhìn chằm chằm vào ta.
Bên cạnh bà ấy, chính là Xuân Liên– kẻ trước kia bị ta đánh ngất.
Thấy ta tỉnh thì quận chúa lập tức đứng dậy, móng tay sắc bén của bà ấy hung hăng chọc vào mặt ta.
“Giang Nhiễm, bản Quận chúa thực chẳng thể ngờ, ngươi lại là nữ nhi của
Thẩm Yến Hòa! Là nghiệt chủng của hắn và tiện nhân Lương Hi kia!”
Ta mỉm cười nhàn nhạt:
“Quận chúa, ta thực sự không rõ, vì cớ gì mà người lại hận phụ thân ta đến vậy?”
Bà ấy cười lạnh:
“Ngươi muốn biết ư? Vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết rxo mọi chuyện!
Năm xưa khi bản quận chúa vừa gặp Thẩm Yến Hòa, ta liền nhất kiến chung tình với hắn!
Thế nhưng, Giang Hành lại tự tiện đến cầu hôn, thỉnh hoàng thượng ban hôn cho.
Song thân ta thấy Giang Hành là kẻ đáng để phó thác cả đời, ta lại chẳng thể kháng chỉ, mà chỉ đành cam chịu gả cho ông ấy.
Sau khi thành thân, ta từng nhiều lần tìm Thẩm Yến Hòa, nhưng hắn lại đóng cửa không gặp ta.”
Nói đến đây, ánh mắt bà ấy chuyển từ hoài niệm sang đố kỵ.
“Vậy mà chỉ hai tháng sau, hắn lại thành thân với Lương Hi!
Bản quận chúa vì hắn mà trở mặt với Giang Hành, vậy mà hắn lại có thể cưới thê tử khác!
Ngươi nói xem, hắn đã phản bội bản Quận chúa như thế, chẳng lẽ hắn không đáng chết hay sao?”
9
Thật sự khó mà đưa ra lời bình luận được.
Trước đây ta cứ ngỡ Trưởng Quận Chúa là người ôn nhu, nay xem ra thì bà ấy là kẻ điên loạn và độc ác, cái gọi là ôn nhu chẳng qua cũng chỉ là lớp vỏ ngụy trang mà thôi.
Cớ gì do bà đơn phương si mê, lại không cho người khác thành thân?
Lúc này ta thực sự không thể giả vờ đồng tình với bà ấy được.
Nhưng bà ấy cũng chẳng hề để tâm đến.
Bà ấy tự mình lẩm bẩm: “Thẩm Yến Hòa là của bản quận chúa. Nếu hắn đã phản bội ta, vậy thì hắn chết cũng chẳng đáng tiếc. Còn ngươi là con gái của hắn và tiện nhân Lương Hi, ngươi càng đáng chết hơn. Chỉ có điều, ngươi đã khiến ta uổng phí tình cảm nhiều năm như vậy, ta tất nhiên phải đòi lại chút bồi thường.”
Nói rồi, bà ấy liền phân phó hộ vệ bên ngoài đưa ta đến phủ Thượng Thư.
Ta lập tức kinh hãi hét lên: “Vì sao lại đưa ta đến phủ Thượng Thư?”
Bà ấy cười khẩy, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt: “Đương nhiên là để ngươi hầu hạ Lý Thượng Thư.”
Lý Thượng Thư, lão già đã gần đất xa trời đó ư?
Lý Thanh Ngọc, bà quả thực rất biết cách khiến người ta ghê tởm.
Ngay lúc ta còn đang thầm trách An Quốc Công sao vẫn chưa tới, thì cuối cùng người cũng xuất hiện.
“Dừng tay!”
Thấy An Quốc Công đến thì ta lập tức nhập vai, khóc lóc đáng thương.
“Quốc Công gia, Quận Chúa muốn đưa con đến phủ Thượng Thư, hu hu hu,
Nhiễm nhi sợ lắm.”
Người vừa trấn an ta, vừa bế ta lên định rời khỏi nơi này.
Thủ hạ của Trưởng Quận Chúa lập tức đến cản đường.
“Giang Hành, ông thực sự vì ả mà đối địch với ta sao?”
Gương mặt Quận Chúa đầy căm hận, trong mắt như sắp phun ra lửa.
Ta giả bộ bị vẻ dữ tợn của bà ấy dọa sợ, run rẩy bấu chặt lấy vạt áo trước ngực An Quốc Công.
Thấy không ngăn được người, lời nói của Trưởng Quận Chúa càng thêm cay nghiệt.
“Giang Hành, tâm tư của ngươi đối với Giang Nhiễm e là không còn trong sạch nữa rồi.”
Bước chân An Quốc Công thoáng khựng lại, nhưng vẫn không dừng lại.
Đi được vài bước, ta nghe thấy tiếng chén trà bị ném vỡ nát.
Ta vờ như sợ hãi hơn rồi co người rúc sâu vào lòng An Quốc Công.
Phải, là ta cố ý làm vậy.
An Quốc Công rõ ràng có chút cứng ngắc, sải bước thật nhanh rồi đặt ta lên xe ngựa, sau đó liền xoay người rời đi ngay.
Sau khi lên xe thì ta không còn dáng vẻ yếu ớt ban nãy, lười nhác vươn vai một cái.
Lý Thanh Ngọc, trò vui chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
10
Mấy ngày sau, kinh thành xôn xao lời đồn về việc nghĩa nữ của An Quốc Công toan quyến rũ chính nghĩa phụ của mình.
Khi nghe được chuyện này thì sắc mặt ta lập tức tái nhợt.
Từ đó ta chẳng buồn ăn cơm, cũng chẳng muốn uống nước.
Nha hoàn khuyên nhủ không nổi nên đành vội vàng đi tìm An Quốc Công.
Ông ấy trông thấy ta tiều tụy như người sắp đổ, không nhịn được mà nghiêm giọng trách mắng:
“Nhiễm nhi, thân thể là của bản thân con, con như vậy, chẳng lẽ không thấy có lỗi với ta vì bao lần ta ra tay cứu giúp con sao?”
Ta chỉ lặng lẽ rơi nước mắt mà chẳng hé môi nửa lời.
New 2