Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 1-5:
32
Ở trà , chuyện lại cũng bất tiện; còn tại viện của thì sạch sẽ, thuận tiện.
Trà ở nhà ngon, điểm tâm cũng ngon, cơm canh lại miệng.
Ta đang ủ ê nhìn lũ kiến bò trên đất, cánh lưng bỗng mở.
Ngẩng nhìn, buông mắt, mặt không biểu cảm:
“Ngươi có biết quấy rầy giấc ngủ của người khác thì dễ bị trời phạt không?”
Ta bật cười qua làn nước mắt, giơ hộp đồ ăn:
“Ta mang bánh tới ngài.”
33
hôm ta khóc một trận ấy, Lưu Trí biệt tăm hồi không xuất hiện.
Còn ta thì thói quen ngồi nhã thất ở trà đọc sách, dời sang ngày nào cũng tiểu viện của đọc.
Chừng nửa tháng trôi qua.
Ta đọc ăn bánh, thì nha hoàn hối hả gõ , giục ta về gấp.
Ta chưa hiểu, lên rồi Đông Tuyết mới nói: cô mẫu bệnh nặng.
Thực tại mà ta vốn trốn tránh bấy lại ào ạt ập .
Cô mẫu bệnh, tức họ Lữ lâm nguy.
Ta ôm nặng nề dạ vào cung, sắc diện cô mẫu đã kém xa trước kia, lời nói yếu ớt.
Làm tròn hiếu tâm xong, ta bị dẫn ra ngoài.
Ta không về vương phủ, mà theo phụ lại Lữ phủ.
34
phủ, nấy đều ủ ê sầu muộn.
Vì bệnh tình của cô mẫu, cũng vì tương lai về .
có biện pháp gì hay.
lòng nhiều người vẫn giữ chút hy vọng, rằng khi cô mẫu qua đời, tuy họ Lữ không thể tiếp tục hiển quý, song chí ít còn giữ được ngôi vị và tài sản hiện tại.
Riêng ta lạc quan như vậy.
Ta sợ ngay cả mạng sống cũng khó giữ.
lời mới ra miệng, phụ đã tát thẳng mặt ta, bảo ta đang nguyền rủa cả nhà.
Ta không dám nói thêm, lặng lẽ về viện cũ.
Mấy cháu nhỏ phủ vẫn vui đùa khắp nơi, ngây ngô vô lo.
35
ấy ta không quay lại vương phủ nữa, ở lại Lữ phủ.
Cũng tiểu viện của .
Một tháng , cô mẫu thật sự quy tiên.
Ta bảo nha hoàn luôn để ý động tĩnh của phụ .
bọn họ nhập cung, ta liền hiểu cô mẫu đã .
Ta lập tức gọi ba cháu trai, bốn cháu gái, ta chui ra phủ qua lỗ chó.
Ta vốn định đưa căn nhà nhỏ thuê sẵn, để ẩn quan sát tin tức.
ngờ quay đầu, đã vô số binh vây kín Lữ phủ.
phòng bị đá tung, gặp cũng giết, tiếng kêu la vang trời.
bao , phủ đệ nguy nga đã chìm biển lửa.
ánh lửa hừng hực, ta trông mẫu và mấy chị dâu xông ra , lập tức bị đâm xuyên ngực.
Các nàng còn gắng gượng kêu: “Chạy… mau chạy…”
36
Nước mắt ta nhòa lệ.
Lũ cháu cố gắng kìm tiếng khóc.
Cảnh tượng này vốn đã bàn trước với các chị dâu:
Nếu nhà không việc gì, bọn trẻ sẽ về.
Nếu xảy ra đại họa, ta sẽ đưa trốn.
phụ huynh trưởng tin Lữ gia sẽ lâm nạn.
Họ nghĩ lắm là mất vinh hiển, nào ngờ chính là họa diệt môn.
Dẫu đã diễn luyện, dẫu có chuẩn bị tâm lý, khi cảnh tượng thật sự vẫn quá tàn khốc.
Không dám trì hoãn thêm, ta theo kế hoạch, đưa các cháu rời thành, định về Đông Dương quê cũ.
37
Cháu trai lớn đã mười hai, có thể giúp ta.
Cháu gái lớn cũng mười một.
Tuy không phải tráng đinh, việc đánh vẫn làm được.
Cháu trai còn học được đôi chút quyền cước.
khi sắp ra thành, binh đã chặn lại:
“Giờ này còn muốn ra thành? Mau xuất trình lệnh bài!”
Ta quả có lệnh bài của cô mẫu.
định lấy ra, phía đã có quan binh đuổi , tướng lĩnh quát:
“Đóng cổng! Người họ Lữ, một kẻ cũng không ra!”
Tim ta lạnh buốt—sợ rằng ta đều không thoát.
Ngay lúc ấy, xa lao tới một toán y nhân, chặn bước truy binh.
Có mấy tên bị bắn hạ.
Đang kinh hãi, lại một nam tử che mặt bằng bạch sa, đầu đội đấu lạp, phóng ngựa tới đoạt dây cương tay ta, thúc ngựa đưa lao .
38
đám y có kẻ hô: “Đuổi theo! Bị người khác cướp mất rồi!”
Ta cả kinh—hóa ra là ba phe lúc.
Người đánh chính là .
Vậy bọn y là ?
Ta chưa kịp nghĩ rõ, đã bị cuốn theo trước mắt.
không màng binh cản , dẫn thoát thành.
lưng là vô số binh mã và y truy đuổi.
lắc lư dữ dội, ta và các cháu biết ôm chặt lấy nhau.
hồi , mới dần thoát truy binh.
Cuối , dừng lại tại một nông gia nhỏ.
Mọi người đều sợ hãi chưa hoàn hồn.
39
uống một ngụm nước, mới nói:
“Ta có thể giúp các ngươi tới đây thôi. Đường này, tự lo lấy.”
Ngừng một lát, lại hỏi:
“Các ngươi định đâu?”
Ta đáp: “Muốn về quê cũ Đông Dương.”
cười lạnh: “Các ngươi là muốn tự dâng mình họ Lưu giết ư?”
Ta sững người.
Con người thường quen chạy về nơi thuộc.
nếu họ Lưu muốn tận diệt, Đông Dương cũng an toàn.
Ngoài đó ra, ta thật sự không biết còn nơi nào để .