Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi , con Đoàn Đoàn liên tục phát sốt cao.
Không còn cách nào, chúng ta đưa con vào thành gặp đại phu.
Phu quân bế con đến nhà vị thái y cũ khám.
Bệnh con quả được cứu, nhưng chúng ta ở thành nửa tháng.
Đúng sắp rời đi, bỗng nhiên binh lính vây kín căn nhà nhỏ chúng ta thuê.
Văn Đạo ra ngoài mua đồ, còn ta con ở nhà.
Cửa viện đá tung.
Ta giật mình kinh hãi.
hàng ngũ chỉnh tề đám thị vệ, bước vào.
Ánh mắt hắn buốt, khí thế đế trầm trọng, ép run rẩy.
Ta không dám đối diện, đôi chân mềm nhũn.
57
Ta vội giấu con sau lưng, run rẩy nói: “Thật… thật là khéo gặp.”
Kỳ thực ta nên phủ phục cầu xin tha mạng, song đầu óc mụ mị, chẳng kịp phản ứng.
Đợi ta quỳ, thì muộn—hắn tiến thẳng tới, bóp cổ ta, lùng:
“Không khéo gì hết. Bổn đến chính là để tìm ngươi.”
Áp lực hắn khiến lưng ta túa mồ hôi .
Khoảnh khắc , ta chẳng nghĩ đến sống chết mình, mong con không liên lụy.
Ta tìm mọi cách đầu để bảo toàn .
Song hắn thấy con sau lưng.
Con sợ hãi òa khóc.
Ta gắng sức giằng ra, ôm lấy con lòng.
Ta lắp bắp: “… không do ta sinh. là đứa bé ta nhặt được. vô tội, xin tha cho .”
cúi mắt ta, hàn ý ngút ngàn.
Đúng , Văn Đạo quay về.
Hai bốn mắt nhau.
Con gào khóc, kêu cha, nhào vào lòng Văn Đạo.
bật cười : “Thì ra thập thất đệ ở đây! Ngươi chẳng nói mình du ngoạn bốn phương ?”
Ta sững sờ—hóa ra hắn là hoàng tử thứ mười bảy tiên triều!
58
Mặt ta tái nhợt.
Nếu ta nhớ không lầm, mẫu phi hắn từng chết dưới cô mẫu.
Văn Đạo ôm con, chắn trước mặt ta, nói với :
“Hoàng huynh, chuyện xưa qua, xin tha cho mẹ con nàng.”
Vị đế kia hừ , rồi quát:
“ đâu! Đem lũ nghịch tặc này bắt cho trẫm!”
Thị vệ tuốt kiếm vây quanh.
Chúng ta thể địch nổi?
Chẳng mấy chốc, cả ba bắt giữ.
Điều duy nhất ta an ủi là lũ cháu còn ở xa nơi thôn dã.
Dường như chẳng ý tìm chúng.
Chúng ta tách ra, mỗi nhốt cỗ xe.
Con không ở bên ta, đem sang xe Văn Đạo.
59
Ta không biết hắn định làm gì.
xe, cung nữ hầu hạ, dâng cơm, giúp ta rửa ráy.
Ngày đêm gấp rút, cuối cùng về tới kinh.
Ta đưa vào cung.
Văn Đạo cùng con, chẳng rõ nơi đâu.
Từ hôm , chẳng hiện thân thêm lần nào.
vẻ hắn không giết ta.
Nếu thật , hắn chẳng cần thân chinh tới đất Thục, càng không cần tốn công đưa ta về cung.
Ta nghĩ mãi mà chẳng hiểu hắn còn giữ ta để làm gì.
Hay là hắn dùng ta làm mồi, dụ những kẻ họ Lữ còn sống sót ra mặt, lưới bắt gọn?
Đêm đến, hắn tới.
60
Ta lập tức đứng lên, dè chừng hắn.
Hắn lặng lẽ ngồi ở thượng tọa, ánh mắt dán ta.
Khung cảnh này, giống như thuở ta còn ở phủ.
Hắn mở miệng:
“Ngươi ở ngoài kia thành thân rồi?”
“Lữ Chiêu Ninh, ngươi còn nhớ chúng ta từng là phu thê không?”
Ta thấy lời hắn thật nực cười, không kìm được bật cười.
thoáng sau, mới ý thức mình không nên.
Vội vã lấy che miệng.
Nhưng đôi khi, tiếng cười chẳng thể khống chế.
Ngay căng thẳng nghiêm trọng nhất, ta bật cười.
61
Hắn hơi thẹn quá hóa giận, nghiến răng:
“Ngươi ả cô ngươi phường âm độc, tội ác chồng chất, đáng muôn lần chết!”
Hắn tiến đến bóp cổ ta, ép ta thẳng hắn.
Lần này, ta chẳng còn cười nổi.
Hắn nghiến răng:
“Ngươi là hạng đàn bà rời nam nhân thì không thể sống ? Đến trốn chạy tái giá?”
không gian chật hẹp, hơi thở hắn ép sát, khiến ta chợt nhớ những đêm ác mộng ở phủ trước kia, toàn thân run rẩy, lệ bất giác trào ra.
Hắn dòng lệ ta, thoáng ngẩn .
Ta dốc sức gỡ hắn, quay định bỏ chạy, chưa kịp đến cửa thì hắn nắm cổ .
Hắn ghì ta ngực, giọng cười:
“Hóa ra ngươi chẳng quên được quá khứ chúng ta.”
“Đồ vô sỉ!” ta vùng vẫy mắng.
Hắn cúi sát bên tai, hít sâu hương khí quanh ta, khẽ cười:
“Bổn vô sỉ, vẫn hơn ngươi dâm loạn, ong bướm.”
Nói đoạn, hắn cưỡng hôn xuống…
62
Từ đó, ta thành cấm luyến hắn.
Ta chẳng dám hỏi Văn Đạo con ra .
Lòng ta như lửa đốt, ăn không yên, ngồi không vững.
Mỗi lần hắn đến đều mang bộ dạng như ta thiếu hắn ngàn vạn món nợ.
Xé áo, lật chăn, bức ép ta thuận tòng.
Ta hận hắn, song trốn chẳng thoát.
Ta càng sợ, nếu trái ý, hắn sẽ giết Văn Đạo con ta.
Đến ngày thứ ba, ta không nhịn nổi.
Đợi hắn vừa thỏa dục, đang lim dim ngủ, ta cắn môi khẽ hỏi:
“Văn Đạo Đoàn Đoàn… họ ở đâu?”