Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8 PHỒN HOA TẬN TÁN

48

Mỗi khi nghe vậy, ta chỉ khổ.

Bởi kỳ thực ta và hắn là giả.

Nếu còn là đại tiểu thư họ của trước, có lẽ ta ưng ai sẽ nói thẳng, muốn ở bên .

Còn bây giờ, ta là bị truy sát, dây ta e họa lây đến cả họ hàng.

Nơi đất khách gặp nhau bèo nước, hắn đã cứu giúp, ta cảm kích chẳng hết— sao dám kéo hắn vũng lầy của mình.

Thế nhưng mỗi lần bế con gái, hắn lại dạy con ê a: “Gọi cha , cha đây.”

49

ta bao phen rối bời.

Giá chúng ta là thật—ắt hẳn tốt bao.

Con gái cũng cần cha.

Về phần Lưu Trí, ta đã quẳng sau từ lâu.

Đến khi con bé tròn tuổi, đã gọi “mẹ”, gọi “cha”.

Tắm rửa xong, ta ru con ngủ; mở to mắt, nghiêng , kiếm mãi.

Ta hỏi: “ , con gì thế?”

” là tiểu danh của con.

nũng nịu đáp: “Cha.”

Ta bảo: “Giờ ngủ, mai hẵng cha chơi.”

bĩu môi, đạp chân liên hồi, tỏ ý không phục.

50

Con bé cứng , không vừa là không chịu ngủ: ban đạp chân, rồi khóc đến khản tiếng.

Ta đành bế con sang .

phòng hắn còn sáng nến, hắn đang viết dở điều gì đó.

Thấy mẹ con, hắn mỉm vẫy .

Con nhào hắn: “Cha, ngủ ngủ.”

thổi tắt nến, : “ thôi, cha ru con ngủ.”

Nụ của hắn thật ấm.

51

Ta theo sau lưng cha con.

Hắn vẫn thường trông con, bế con chơi, nên cũng hay qua lại phòng ta.

Đã mẹ, ta chẳng còn cái thẹn thùng thuở khuê nữ.

Con chỉ sang bên, bắt chúng ta nằm kẹp phía, còn nằm giữa, đặt bàn của chúng ta chồng lên bụng nhỏ của .

Ta hơi ngại chạm , song hắn vẫn thản nhiên.

Con nhoẻn miệng, đắc ý nhìn chúng ta; ta cũng không nén được, theo.

Chẳng mấy chốc, ngủ.

Ngẩng lên, ta thấy cũng đã thiếp.

52

Ta không nỡ gọi hắn dậy đuổi về phòng mình, bèn nằm phía bên kia con mà ngủ luôn.

Từ hôm , mỗi đêm con đều đòi hắn sang ngủ cùng.

đêm, hắn bỗng bảo: “Chiêu Ninh, chúng ta thật .”

ánh nến chập chờn, đôi mắt yêu mị của hắn vẫn ta gặp—hút hồn .

Tim ta đập rộn, sắp nhảy khỏi cổ họng.

Ta nói: “Ta là nữ nhi họ .”

Hắn đáp: “Nàng là đất Thục, họ Triệu.”

Hắn nhìn sâu mắt ta: “Nàng quên được Lưu Trí không?”

Ta bảo: “Ta quên từ lâu rồi. Dù họ không sụp, ta cũng sẽ hoà ly với hắn.”

Hắn khẽ đáp: “Tốt.”

Đêm , ta và thành thật sự.

53

Thuở gặp gỡ, hắn kẻ băng lãnh.

Song khi sống chung mới hay, hắn tinh tế, chu đáo, chăm lo, việc nhà cũng phụ giúp.

Hắn lại có phong nhã, yêu đời.

Dẫn cả nhà ta ngoại thành bắt cá, ngắm hoa dại.

Mùa đông lại dắt chúng ta thưởng mai, chơi ném tuyết.

Vì sinh kế, hắn nhiều khi thức thâu đêm, chong đèn viết du ký.

Đôi khi hắn còn ranh mãnh, bảo có những chuyện hắn bịa thêm, chỉ để thiên hạ mua nhiều sách.

Ta thấy con vừa đáng yêu, vừa gần gũi.

Càng ta càng thương hắn hơn.

Đôi khi lại thấy xót xa, nếu chẳng vì chúng ta, hắn đã chẳng phải vất vả đến thế.

54

Chúng ta ở đất Thục an cư.

Dần dà cũng dám dạo ngoài phố.

thứ sau khi ta và thành thân, cũng là thứ ba kể từ rời kinh, trên đường phố bỗng có cáo thị mới.

là lệnh truy nã ta.

Dù chân dung chẳng giống bao nhiêu, nhưng đặc điểm chính là ta.

Lưu Trí đã đăng cơ đế.

Ta không hiểu sao hắn ta chưa chết.

Cũng chẳng hiểu vì cớ gì mà ba rồi, hắn vẫn phải dốc truy sát.

Ta chỉ là nữ nhi, có thể được gì?

Lẽ nào ta còn có khả năng báo thù cho họ , hay lật đổ cơ nghiệp hắn sao?

Ta vốn nghĩ, dẫu hắn hận, thì cũng vì từng là , ta chưa từng phản bội hắn, hắn ắt sẽ buông tha.

Chẳng ngờ ba trôi, hắn vẫn quyết phải giết, oán độc đến mức chẳng dung cho bất kỳ huyết mạch nào của họ .

Ta lại ôm chặt lấy con gái, run sợ: nếu hắn còn có , liệu hắn có xuống cả với đứa nhỏ vô tội này chăng?

55

Ý nghĩ khiến ta càng thêm kinh hãi, mất ăn mất ngủ.

nỗi sợ của ta, hắn cũng lo binh mã triều đình tới.

Chúng ta lại lần nữa chuyển dời, tận thôn dã cách thành sáu đường.

Nơi heo hút, muốn ngoài cũng phải vượt núi.

Chúng ta mua căn nhà cũ, thêm mười mấy mẫu ruộng, bắt nông.

Việc đồng áng nhọc nhằn, song để sống, chẳng còn cách nào.

May mà mấy đứa cháu cùng con gái lại vui vẻ hơn nơi thôn dã.

56

Chúng chẳng khác trẻ quê, hái cỏ, giúp việc nhẹ, chạy nhảy khắp núi đồi.

Việc nặng nhà, chúng ta thuê .

Lần ta gặp lại Lưu Trí, đã là thứ rời kinh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương