Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Vậy nên, làm thiếp… là điều không thể.

Lão phu nhân thấy ta phản đối cũng sầm mặt xuống:

“Ngươi chỉ là một thứ nữ, nếu không nhờ xung hỉ thì làm gì có cửa làm chính thê của phủ tướng quân?”

“Không làm thiếp? Vậy thì về nhà thân mẫu đi.”

Ta khẽ thở dài, thì ra người ta vẫn tưởng là sáng suốt cuối cùng cũng chẳng khác gì những kẻ kia.

Thứ mà các bà thật sự để tâm chỉ là danh tiếng của phủ tướng quân mà thôi.

Ngày ta về nhà thân mẫu, trước cửa phủ tướng quân râm ran lời bàn tán.

“Nghe nói tân nương xung hỉ lần này là một con cọp cái, ghen tuông dữ lắm, đến cả nha hoàn bên cạnh tiểu tướng quân cũng không cho lưu lại.”

“Ta còn nghe nói nàng ta từng đánh chết một thông phòng của tiểu tướng quân nên hắn mới không chịu nổi mà viết hưu thư.”

“Phải đấy, ai nấy đều nâng tân nương xung hỉ như nâng trứng, nếu không phải như thế làm sao có thể bị đuổi ra cửa?”

“Thật đáng thương cho tiểu tướng quân!”

Dù biết bọn họ sẽ cố tình dẫn dắt dư luận nhưng nghe đến đây, ta vẫn không khỏi ngây người.

Cũng may dân chúng không phải ai cũng u mê, vẫn có người bắt đầu sinh nghi:

“Một thứ nữ như nàng ta sao lại dám có cái tính khí lớn đến vậy?”

“Có khi nào là phủ tướng quân đổi ý, muốn qua cầu rút ván?”

“Phải đấy, xung hỉ cứu mạng người ta mà nói bỏ là bỏ, thật chẳng có đạo lý gì cả.”

Sắc mặt Lâm Vị thoáng chốc cứng lại, hắn nắm lấy tay ta:

“Mạnh Thủy Dao, ta hỏi nàng lần cuối, nàng thực sự thà bị hưu chứ không chịu làm thiếp?”

Ta ngẩng đầu, cười nhạt:

“Tiểu tướng quân, thanh danh của một người bị giáng từ chính thất xuống làm thiếp… dễ nghe lắm sao?”

“Vừa muốn được tiếng từ bi lại muốn có cả tình và danh, như thế… liệu có hợp đạo lý?”

Sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, nghiến răng ken két:

“Để ta xem thử xem, còn ai muốn cưới một kẻ bị hưu như ngươi nữa không!”

Lời hắn vừa dứt, cách đó không xa liền vọng lại tiếng vó ngựa lọc cọc.

Là đại ca thứ xuất của nhà ta.

Sắc mặt huynh ấy hốt hoảng, giật cương ngựa dừng lại trước mặt ta.

“Tam muội đã nhận được hưu thư chưa?”

Ta không hiểu nhưng vẫn gật đầu.

Đại ca thở phào nhẹ nhõm:

“Tốt rồi! Phủ Định Quốc công đã chờ từ lâu, chỉ đợi muội bị hưu rồi đón về.”

Thấy ta nhíu mày, huynh mỉm cười rạng rỡ:

“Bên ngoài ai ai cũng nói tam muội có phúc lớn, có thể giúp người chết sống lại, Định Quốc công phủ muốn cưới muội làm chính thê đấy!”

Sắc mặt Lâm Vị đứng phía sau bỗng chốc tối sầm.

Hắn đưa mắt nhìn qua lại giữa ta và đại ca, bàn tay giận đến run lên:

“Mạnh gia các ngươi hành xử như vậy sao?”

Đại ca lúc này mới thản nhiên nhìn thẳng vào hắn:

“Thì ra là Lâm tiểu tướng quân. Chính ngài đã sai người gửi thư bảo chúng ta đến đón tam muội về, chỉ là xe ngựa chưa tới kịp nên ta mới đi trước một bước.”

“Cũng phải cảm tạ tiểu tướng quân đã để muội ấy được tự do tái giá với người tử tế hơn.”

Đại ca giả vờ cúi người hành lễ, lại kín đáo nháy mắt với ta một cái, hoàn toàn không để ý đến Lâm Vị đang giận đến run rẩy.

Lời lẽ của hắn cũng bắt đầu cay độc:

“Thế tử Định Quốc công là một con ma ốm đang hấp hối, Mạnh Thủy Dao, ngươi lại muốn đi xung hỉ sao?”

“Nếu ngươi may mắn cứu được hắn, chẳng lẽ lại bị hưu thêm lần nữa?”

Ta quay đầu nhìn Lâm Vị, mỉm cười nhẹ nhàng:

“Nếu thật sự như thế… thì ta lại đi xung hỉ cho người kế tiếp, không phiền tướng quân lo lắng.”

Hắn á khẩu, không nói được gì nữa.

4

Khi ta trở về Mạnh phủ, quả nhiên trông thấy xe ngựa của phủ Định Quốc công dừng sẵn trước cổng.

Người đến là Nhị phu nhân Giả gia.

Vừa thấy ta, trên gương mặt bà ta đã nở nụ cười ôn hòa:

“Mọi người đều nói tam tiểu thư Mạnh gia dung mạo xuất chúng, lại là người có phúc lớn. Hôm nay mới được gặp mặt, quả thật là danh bất hư truyền.”

Ta hành lễ, rũ mi cúi đầu đứng yên lặng một bên.

Đích mẫu vốn đang uống trà trò chuyện cùng bà ta nghe vậy thì tay bưng trà khựng lại một chút.

“Phu nhân, nha đầu này vừa bị hưu, nếu gả vào phủ Quốc công e là không thỏa đáng.”

Nhị phu nhân khoát tay:

“Nói vậy là không đúng rồi. Nữ nhân tốt không sợ tái giá, phủ Quốc công chúng ta hoàn toàn thành tâm thành ý đến cầu mối hôn sự này.”

Lúc hai người còn đang giằng co, một ánh nhìn căm ghét như lưỡi dao xẹt qua mặt ta.

Ta nghiêng đầu đối diện với đôi mắt đầy thù hận của đích tỷ.

Sau khi Giả phu nhân rời đi, ánh mắt ấy hệt như hóa thành thực thể.

Nét mặt nàng ta vặn vẹo, quay sang gào lên với Mạnh phu nhân:

“Nương, vì sao một đứa bị hưu như nàng ta lại được gả vào phủ Quốc công, còn con thì chỉ được gả vào phủ tướng quân?”

Đích mẫu cũng nổi giận:

“Không phải chính con một mực muốn gả đến phủ tướng quân sao? Thế tử phủ Quốc công đang bệnh nặng, nàng ta có xung hỉ thành công hay không còn chưa biết. Con kích động làm gì?”

Lúc này ta mới hiểu, thì ra đích tỷ thấy tiểu tướng quân tỉnh lại liền động lòng.

Nàng ta cố tình giật dây để Lâm Vị hưu thê, ngầm ám chỉ rằng chỉ cần hắn viết hưu thư, nàng ta sẽ gả cho hắn.

Nhưng khi Lâm Vị thật sự hưu thê, đích tỷ lại hối hận vì thấy ta sắp được gả vào hào môn.

Lúc gặp lại di nương, bà ôm ta khóc hồi lâu.

Bà kéo tay áo ta, ngón tay khẽ chạm lên vết thương trên tay ta, động tác vô cùng dè dặt:

“Chảy nhiều máu lắm không con? Có đau không?”

Ta lắc đầu.

“Không ai phát hiện chứ?”

Ta hạ giọng:

“Không đâu, nương yên tâm, con biết chừng mực.”

Di nương lại rơm rớm nước mắt:

“Đứa nhỏ ngoan, con phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được để ai biết máu của con có thể cứu mạng.”

Ta gật đầu.

Từ nhỏ ta đã phát hiện thể chất mình không dễ sinh bệnh, vết thương cũng lành nhanh hơn người thường.

Năm ta sáu tuổi, máu ta vô tình rơi vào mỏ một con vẹt hấp hối, không lâu sau, nó sống lại.

Ta kinh hãi nhận ra: thân thể này có thể cứu người.

Mỗi ngày di nương đều sống trong sợ hãi, sợ một ngày nào đó khi bí mật bị phát hiện, ta sẽ bị người xấu bắt đi.

Nếu không vì chuyện xung hỉ thì ta cũng chẳng dễ dàng lấy máu cứu người.

Không ngờ lại cứu phải một kẻ vong ân phụ nghĩa.

Ta nhìn về phía gốc cây khô ngoài cửa sổ, trầm mặc một hồi rồi thấp giọng hỏi:

“Có nên cứu… Thê tử phủ Quốc công nữa không?”

Nếu hắn cũng chẳng phải người tốt thì ta thà làm một quả phụ tự tại còn hơn.

Di nương im lặng một lát rồi khẽ thở dài:

“Hay là… thử thêm một lần nữa vậy.”

5

Mùng 5 tháng 10, ta bước lên kiệu hoa phủ Định Quốc công.

Ta vốn không muốn gả đi sớm như vậy, nhưng phủ Quốc công thúc ép quá gấp.

Trước khi lên kiệu hoa, ta đi tìm phụ thân.

Ta nói với ông rằng ta đã giữ lại hết số lễ vật phủ Quốc công đưa tới.

Nếu lần này ta lại bị hưu bỏ thì đó sẽ là chỗ dựa cho nửa đời còn lại của ta.

Cả của hồi môn mang về cũng sẽ thuộc về ta.

Khi ấy, ánh mắt phụ thân trừng lớn như thể lần đầu tiên nhìn rõ ta, nhưng ta vẫn bình thản:

“Nếu phụ thân không đồng ý thì con tuyệt đối không bước lên kiệu hoa này.”

Cuối cùng, ông nghiến răng gật đầu chấp thuận.

Tùy chỉnh
Danh sách chương