Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Chẳng qua là… vốn không hề tồn tại.”
Trước ánh mắt trợn trừng đầy sững sờ của nàng, ta mỉm cười, xoay người rời đi.
Sau lưng truyền đến tiếng gào thét xé lòng:
“Tiện nhân!!”
Ta khẽ nâng tay, dặn dò:
“Trắc phi bệnh nặng, nhanh đưa xuống nghỉ ngơi đi. Kẻo lại làm phiền người khác.”
Mạnh Trì Hoan không hề hay biết – tất cả người bên cạnh nàng sớm đã quy thuận Thái tử.
Ta muốn nàng ta điên thì nàng… chỉ có thể làm một kẻ điên mà thôi.
15
Cái chết của Đại hoàng tử rốt cuộc cũng phủ một tầng bóng tối lên triều đình.
Hoàng thượng không lên triều mấy ngày liền, bao nhiêu chính sự đều giao cho Thái tử xử lý.
Chẳng bao lâu, dưới mắt y hiện rõ quầng xanh mờ, còn bắt đầu ho khẽ.
Ta do dự một hồi, sau đó lặng lẽ nhỏ một giọt máu vào bát cháo của y.
Y bưng cháo lên, nhưng vừa húp một ngụm liền nhíu mày nhìn ta.
Ta chớp mắt, có chút bối rối – y phát hiện rồi sao?
Hồi lâu, y khẽ thở dài ôm lấy ta vào lòng.
“Lần sau đừng làm vậy nữa.”
“Ta cưới nàng không phải vì máu của nàng.”
Ta cúi đầu, quả nhiên… y đã phát hiện ra rồi.
Sau khi Đại hoàng tử qua đời, bè phái của hắn cũng tan rã không một tiếng động.
Đặc biệt là phủ Quốc công trầm mặc như thể chưa từng tồn tại.
Mấy lần gặp mặt, phu nhân phủ Quốc công đều tránh né ta, không dám đến gần.
Thế nhưng vào ngày đầu thất của Đại hoàng tử, bà ta lại bất chấp tất cả mà quỳ rạp trước mặt ta giữa chốn đông người.
“Thái tử phi nương nương, ta cầu xin ngài… cầu xin ngài cứu lấy A Sanh.”
“Mọi lỗi lầm đều do ta! Là ta xem thường thân phận của ngài, là ta cố chấp muốn hưu thê. Nhưng A Sanh, nó thật lòng với ngài mà!”
“Nó không cho ta cầu xin, nó bảo không còn mặt mũi nào gặp ngài. Nhưng nương nương, ta không thể trơ mắt nhìn nó chết!”
“Ta không cầu xin ngài đến xung hỉ, ta chỉ muốn hỏi ngài… có cách nào cứu nó được không? Ngài là người mang phúc khí, ngài còn phương pháp nào khác không?”
Ta còn chưa kịp lên tiếng thì thân thể đã bị ai đó kéo sang một bên.
Là Thái tử.
Y trầm mặt, giọng lạnh băng:
“Phu nhân muốn cứu thế tử mà làm khó Thái tử phi làm gì sao?”
“Sinh tử có số, Thái tử phi cũng không có cách nào.”
“Phu nhân… mời về cho.”
Phu nhân phủ Quốc công ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, cuối cùng nở nụ cười thê lương:
“Điện hạ nói đúng. Là thần phụ lỗ mãng.”
Trong lòng ta không khỏi sinh ra một tia khó chịu.
Tuy tính tình Giả Sanh không tốt, nhưng hắn đối xử với ta lại một lòng chân thật.
Theo thể trạng của hắn, ta vốn định dùng máu nuôi thêm hai năm là có thể khỏi hẳn.
Nào ngờ… biến cố lại xảy ra.
Ngược lại là Lâm Vị, thể chất hắn vốn tốt sẵn, chỉ cần uống ba bát máu là có thể hồi phục hoàn toàn.
Tiếc là… hắn chẳng cho ta cơ hội làm ra bát thứ hai.
16
Trên đường hồi cung, Cố Nguyên Sơ nắm tay ta, dè dặt hỏi:
“Sao vậy? Vì ta không cho nàng cứu hắn nên nàng không vui sao?”
Ta lắc đầu:
“Không phải… chỉ là trong lòng có chút bức bối mà thôi.”
Một lúc sau, y chậm rãi nói:
“Bên cạnh ta có một thần y, chính là người đã chữa khỏi chân ta.”
“Nếu nàng thật sự muốn cứu hắn, ta có thể mời thần y đến xem giúp.”
“Ta không muốn… nàng vì cứu người mà phải đổ máu thêm một giọt nào nữa.”
Ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đen láy của y, trong đó chất chứa một tình cảm khiến lòng ta rung động.
Một người cao cao tại thượng như y lại luôn vì ta mà nghĩ suy từng chút, từng chút một.
Vậy thì ta… cần gì phải lưu luyến những người chẳng hề liên quan nữa?
Ánh sáng bừng lên trong lòng khiến mọi phiền muộn đều tiêu tan.
Ta khẽ mỉm cười:
“Điện hạ, ta nghe theo chàng.”
Ta siết lấy tay y, tựa đầu vào lồng ngực vững chãi.
Có lẽ… di nương đã nói đúng.
Trên đời này luôn có một người sẽ quý trọng ngươi, không nỡ để ngươi chảy máu rơi lệ.
Mà Cố Nguyên Sơ… chính là người ấy.
(Hoàn chính văn).
Phiên ngoại – Cố Nguyên Sơ
Ta trọng sinh trở về không đúng thời điểm.
Lúc đó, nàng – Thủy Dao của ta – đã gả vào phủ Quốc công.
Đó là lần thứ hai nàng xuất giá, cũng giống hệt như kiếp trước.
Ta biết nàng có vài phần cảm tình với Giả Sanh.
Ta cũng biết, phu nhân phủ Quốc công sẽ đem nàng dâng lên làm vật hy sinh xung hỉ cho Đại hoàng tử.
Kiếp trước bi thương của nàng bắt đầu từ phủ Đại hoàng tử.
Nàng vốn hồn nhiên thuần hậu, lại có một vị đích tỷ độc ác như rắn rết.
Mạnh Trì Hoan trong kiếp trước đã phát hiện máu của nàng có thể chữa bách bệnh.
Nàng ta thay nàng gả vào phủ Đại hoàng tử, lại còn nghĩ đủ cách đưa nàng vào phủ làm thị thiếp.
Nàng ta dùng Mạnh di nương để uy hiếp, buộc nàng không ngừng hiến máu cứu người.
Cho đến khi phương Bắc bùng phát ôn dịch, Đại hoàng tử dẫn quân đến cứu tế.
Chính Mạnh Trì Hoan là người tiết lộ bí mật về máu của nàng.
Nàng… bị rút máu mà chết.
Ngày Thủy Dao chết, người của Đại hoàng tử còn đang cắt da rút máu của nàng.
Nhưng khi đó… nàng đã chỉ còn là một đống xương khô.
Nhờ có máu của nàng, Đại hoàng tử cứu được cả một vùng dân chúng.
Danh tiếng hắn lên như diều gặp gió.
Còn Thủy Dao của ta… chỉ còn là một cái xác quấn chiếu, ném vào bãi tha ma.
Công lao là của Đại chứ, làm sao có thể dính dáng đến máu của một nữ nhân?
Dĩ nhiên ai nấy đều muốn phủi sạch liên can, tránh được bao nhiêu liền tránh bấy nhiêu.
Khi ta biết được chuyện đó thì đã muộn.
Lúc ấy ta không thể đi lại, chỉ có thể bò đến bãi tha ma, ôm lấy thi thể nàng… lặng lẽ rơi lệ.
Ta từng thề nhất định khiến kẻ hại nàng phải trả giá máu.
Sau đó, ta đã làm được.
Mọi người đều nghĩ ta bị tật, không có duyên với đế vị.
Nhưng không ai biết, ta chưa từng từ bỏ.
Ta vẫn âm thầm nuôi dưỡng thế lực, cũng tìm được thần y chữa khỏi đôi chân.
Sau đó ta bắt đầu trả thù điên cuồng.
Mạnh Trì Hoan và Đại hoàng tử đều bị ta biến thành “máy rút máu”.
Máu chảy cạn, thân thể nổ tung mà chết.
Ta muốn bọn họ cũng phải nếm trải nỗi đau mà nàng từng chịu.
Rồi ta trọng sinh.
Có trời mới biết, lúc phát hiện nàng vẫn còn sống, ta đã vui sướng nhường nào.
Ta khơi gợi để nàng nhìn ra bản chất thật của Mạnh Trì Hoan.
Và Thủy Dao của ta đã trở nên thông minh, biết mưu tính.
Khi nàng tự tay đẩy Mạnh Trì Hoan vào phủ Đại hoàng tử, ta đã quyết định – ta muốn cưới nàng.
Kiếp trước, ta không dám cưới vì sợ thân phận Thái tử tật nguyền sẽ làm hại nàng, khiến nàng khổ sở.
Nhưng kiếp này ta đã trùng sinh, sớm tìm được thần y có thể chữa khỏi đôi chân tàn tật này.
Chỉ cần ta có thể đứng lên thì ngôi hoàng đế kia… nhất định thuộc về ta.
Khi ấy ta mới có tư cách để yêu nàng, bảo vệ nàng.
Dù là Thái tử, nhưng muốn cưới một thứ nữ vẫn là điều không hề dễ dàng.
Ta đành lợi dụng danh nghĩa xung hỉ để ép mẫu hậu ban hôn.
Ít ra… một Thái tử phi mang danh phúc nữ có thân phận thế nào cũng không ai dám dị nghị.
Đêm tân hôn, nàng bị dọa đến ngẩn người như con nai nhỏ hoảng loạn.
Nàng không hiểu vì sao ta đối xử tốt với nàng.
Có lẽ nàng đã quên.
Năm mười tuổi, ta ngã xuống vực, chính nàng đã cứu ta.
Nàng rạch tay và cho ta uống máu.
Ta sống lại, nhưng từ đó cũng không thể đi lại nữa.
Ta không dám lại gần nàng.
Thân thể không hoàn hảo, không thể làm vua – đó là quy luật trong hoàng thất.
Ta không muốn nàng bị liên lụy.
Không biết có phải do đời này Thủy Dao liên tiếp bị tổn thương hay không, mà nàng luôn giữ khoảng cách với ta.
Ta hiểu, ta cũng không trách, giống như những lời ta đã viết trong thư.
Nàng nói thân phận nàng hèn mọn, ta liền hứa với nàng danh vị Thái tử phi.
Nàng nói nàng không dám tin tưởng một người, ta sẽ dùng cả đời mình để nàng tin ta.
Ta muốn đời này nàng không còn phải rút máu vì người khác.
Không còn phải làm áo cưới cho kẻ khác.
Ta muốn đời này nàng được sống bình yên, không phải đổ máu rơi lệ.
Ta có cả một đời…
Để chữa lành nàng.
Một ngày nào đó…
Nàng… nhất định sẽ tin ta.
(Hoàn toàn văn).