Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Di nương vẫn quá thiện lương.
Ta không lừa bà.
Phương thuốc mà đích tỷ đánh cắp đúng là thuốc bổ khí huyết.
Nhưng đó là đối với người bình thường.
Còn với kẻ như Đại hoàng tử – từng bị trúng độc… thì bài thuốc ấy chẳng khác nào bùa thúc mệnh.
Mạnh Trì Hoan – con người ấy – tham lam hư vinh quá mức.
Ta từng để người của nàng ta nghe thấy ta và nha hoàn nói chuyện, ngầm ám chỉ mình có một phương thuốc có thể chữa bách bệnh.
Nàng ta quả nhiên mắc câu, cho người trộm phương thuốc ấy rồi thay ta bước lên vị trí trắc phi xung hỉ của Đại hoàng tử.
13
Ngày thánh chỉ ban hôn được truyền xuống, nắng vàng rực rỡ.
Trong sân Mạnh phủ quỳ đầy người.
Khi nghe tin ta được chỉ hôn làm Thái tử phi, tất cả đều hoan hỉ mừng rỡ.
Chỉ có đích mẫu là có sắc mặt xanh mét.
Bà ta siết chặt lấy vai ta, nghiến răng nghiến lợi:
“Chân Thái tử bị tật, ngươi xung hỉ có thể xung đến khỏi thật sao?”
Ta biết nỗi lo của bà ta là gì.
Thái tử vốn đã được thánh ân, nếu bệnh ở chân thực sự khỏi thì ngai vàng mà Đại hoàng tử tưởng như đã nắm chắc trong tay sợ rằng sẽ tiêu tan như bọt nước.
Giọng bà ta phát ra như rít qua kẽ răng:
“Ngươi còn giữ một bản sao của phương thuốc đúng không? Cái phương thuốc đó thật sự có thể chữa được chân Thái tử sao?”
Ta khẽ nhíu mày.
Xem ra đích tỷ đã tiết lộ chuyện ấy cho bà ta biết rồi.
Ta gỡ tay bà ta ra, giọng nhàn nhạt đến lạnh lẽo:
“Mẫu thân nghĩ thế nào… thì cứ việc nghĩ như thế.”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Mạnh phủ lại lần nữa gả nữ nhi, lại là gả cho đương kim Thái tử.
Mạnh phủ – nơi vừa bị dư luận bàn tán đến rát tai – lại lần nữa thành đề tài nóng bỏng trong buổi trà chiều.
Thái tử cưới thê với nghi lễ đặc biệt long trọng.
Có thể thấy Cố Nguyên Sơ đã dụng tâm không ít.
Ta không hiểu tại sao y cần người xung hỉ mà lại dùng thân phận chính phi nghênh cưới, nhưng trong lòng vẫn mang cảm kích.
Phượng quan hạ bối, giá y rực lửa.
Y nắm lấy tay ta, dắt ta từng bước lên bậc thềm cao.
Đây là lần thứ ba ta xuất giá.
Cũng là lần quý giá nhất.
Đêm động phòng hoa chúc, ta ngồi một mình trên hỉ giường, tay xoắn chặt lấy nhau, trong lòng rối như tơ vò.
Chợt ta nghe tiếng cười khẽ, bên tai vang lên giọng nam ôn hòa:
“Ái phi đang lo lắng sao?”
Theo tiếng vén khăn hỉ, trước mắt ta là một gương mặt tuấn tú, ôn nhuận – không khác gì hình bóng trong ký ức.
Nến đỏ cháy “lách tách”, chẳng biết từ bao giờ trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta.
Ta ngẩng đầu nhìn y, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, ta đột ngột cúi thấp, dán mắt vào đôi chân y.
Vị Thái tử vừa mới bái đường còn ngồi xe lăn kia giờ đây lại đứng vững vàng trước mặt ta, không hề có chút gì giống người tàn phế.
Thấy ta trừng lớn mắt, môi mấp máy, y không nhịn được bật cười:
“Sao nào? Ngạc nhiên vậy sao?”
Hồi lâu sau ta mới nuốt khan một ngụm, nghe thấy chính giọng mình run nhẹ:
“Điện hạ, không phải người bị tật ở chân sao?”
Y ngồi xuống bên ta, cười mỉm trêu chọc:
“Ái phi phúc lớn, một lần xung hỉ liền khiến cô khỏi bệnh, không phải sao?”
Ta sững sờ.
Ta tất nhiên biết rõ mình không hề ra tay.
Sau khi ngây người một lát, ta bỗng hiểu ra dụng tâm của y.
Đôi chân Thái tử… đã khỏi từ lâu.
Chẳng qua là y không công bố thiên hạ, chỉ để dành việc này cho ngày cưới – để cho thiên hạ đều thấy rằng nhờ tân nương xung hỉ thì y mới đứng dậy được.
Y muốn đem công lao khỏi bệnh ấy đặt lên đầu ta – vị thê tử vừa cưới.
Cũng từ đó, danh hiệu “phúc nữ trời ban” của ta được củng cố vững chắc.
Mưu tính sâu xa, suy nghĩ chu toàn.
Thì ra, y… đã trù tính từ lâu.
Giọng ta khẽ run:
“Điện hạ… giữa chúng ta vốn chẳng thân quen gì, vì sao ngài lại đối xử với ta như thế?”
Đôi mắt đen của y lấp lánh, ẩn chứa thứ cảm xúc ta chẳng thể hiểu thấu:
“Kiếp trước là nhân, kiếp này là quả.”
“Ái phi, đây là điều nàng xứng đáng có được.”
14
Tin tức Thái tử cưới thê xong liền có thể đứng dậy lập tức chấn động triều đình.
Người người thấy phụ thân ta đều phải tán thưởng:
“Mạnh đại nhân thật có phúc, có được một ái nữ làm Thái tử phi.”
Danh hiệu “Tân nương xung hỉ” của Mạnh Thủy Dao giờ đã được thay thế bằng “Cẩm lý phúc nữ”.
Cố Nguyên Sơ cúi đầu thì thầm vào tai ta:
“Danh xưng xung hỉ nghe chói tai lắm, về sau không được xung nữa đâu.”
Ta bật cười, dịu dàng đáp:
“Vâng.”
Ngày tháng dần trôi.
Thái tử dần dần có thể vịn tay bước đi, rồi qua một ít ngày nữa là chẳng cần ai dìu đỡ cũng có thể tự mình đi lại.
Lại qua một thời gian nữa, y đứng trên triều đình, biện luận hùng hồn, bước đi như gió.
Từ đó về sau không ai còn nhắc tới chuyện Thái tử từng bị liệt.
Cùng lúc ấy, tin Đại hoàng tử bệnh nặng cũng rò rỉ ra ngoài.
Có người nói, từ sau khi trúng độc, sức khỏe của hắn chưa bao giờ hồi phục.
Lại có kẻ truyền tai nhau rằng, ban đầu người được định cưới để xung hỉ cho hắn là Thái tử phi, chẳng qua bị đại tiểu thư Mạnh phủ tráo đổi.
Thậm chí có người ác khẩu còn gọi nàng ta là “sao chổi mang đến tai họa”.
Ta chỉ cười nhạt bỏ qua những lời đồn ấy.
Cho đến khi thái y phủ hoàng tử đều bất lực, quỳ gối đầy đất, hoàng đế thở dài:
“Đến thăm hắn đi… tiễn biệt là vừa.”
Không phải không có người đề cập đến chuyện xung hỉ.
Nhưng trong thiên hạ này, mỗi lần xung hỉ đều linh nghiệm cũng chỉ có một mình Thái tử phi mà thôi.
Mà người ta chưa kịp mở miệng về Thái tử phi, chỉ cần Thái tử liếc mắt một cái thì đối phương đã rụt cổ không dám nói tiếp.
Dù sao… thiên hạ mai sau vẫn là của hắn.
Có Thái tử ở đây, chẳng ai dám làm càn.
Tại phủ Đại hoàng tử, ta gặp lại đích tỷ.
Nàng ta gầy đến mức da bọc xương, tóc tai rũ rượi, toàn thân run rẩy, y phục lùng bùng như cái xác không hồn.
Vừa thấy ta, đích tỷ trừng mắt lao tới định bóp cổ nhưng bị cung nữ bên cạnh ngăn lại.
Nàng ta khản giọng gào lên:
“Mạnh Thủy Dao, ngươi gạt ta! Ngươi là kẻ lừa đảo! Phương thuốc xung hỉ kia là giả đúng không?!”
“Điện hạ hoàn toàn không khỏe lại! Hắn sắp chết rồi! Ngươi lừa ta! Là ngươi hại ta!”
Ta lùi lại một bước, lạnh nhạt nhìn cung nữ đang ghìm chặt nàng:
“Trắc phi phát điên rồi sao?”
Cung nữ run rẩy quỳ xuống:
“Xin Thái tử phi tha mạng. Trắc phi đã điên rồi… nô tỳ sẽ lập tức đưa nàng lui xuống.”
Ta khẽ gật đầu, nghiêng người sát tai nàng ta, thì thầm chỉ đủ cho một người nghe thấy:
“Tỷ tỷ sai rồi. Phương thuốc ấy… không phải giả.”