Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Y ngồi trên xe lăn, ánh mắt ôn hòa lười biếng, trên người toát ra khí chất cao quý khó gần.
Ta từng thấy y vài lần từ xa, mỗi lần đều chỉ biết ngưỡng vọng, chẳng dám mơ tưởng.
Trở về khuê phòng, ta mở phong thư.
Chữ viết tuấn lãng bay bướm đập vào mắt.
“Nguyện lấy danh vị Thái tử phi mà cưới với nàng.”
“Để từ nay nàng không còn thấp cổ bé họng.”
“Để được kết tóc cùng nàng cả đời.”
“Chỉ mong nàng có thể mở rộng cửa lòng một lần nữa.”
— Cố Nguyên Sơ lưu bút.
Ngón tay ta đang nắm lấy mép thư khẽ run lên, cả người ngây ra.
Vị Thái tử chỉ từng gặp vài lần ấy…
Thì ra đã sớm biết đến ta.
Y vậy mà… hiểu lòng ta.
11
Tiếng trống chiêng vang rền, tiếng kèn xô na náo động.
Đèn lồng lụa đỏ treo khắp nơi, cả Mạnh phủ giăng đèn kết hoa.
Hôm nay là ngày thành hôn của đích tỷ.
Dẫu chỉ là trắc phi thì đích mẫu vẫn bỏ nhiều công sức chuẩn bị.
Kiệu hoa đón tân nương tử còn chưa đến mà đích tỷ đã mặc sẵn hỷ phục đào hồng, trang điểm kỹ lưỡng.
Thấy ta bước vào, nàng ta len lén ghé sát tai ta, mỉm cười tươi rói:
“Tam muội, ta đã biết bí mật về chuyện muội là tân nương xung hỉ rồi.”
“Từ nay, người thực sự có phúc lớn trong nhà họ Mạnh… chính là ta.”
Ta ngắm bộ hỷ phục đào hồng trên người nàng ta, không phản bác, chỉ đáp:
“À tỷ tỷ, ta đến là để báo cho tỷ một tin… Lâm tiểu tướng quân, vị hôn phu trước kia của tỷ đến rồi.”
Dừng một chút, ta chậm rãi nói thêm:
“Hắn bị người ta khiêng đến.”
Như để phối hợp với lời ta, bên ngoài lập tức vang lên tiếng náo loạn dữ dội.
Là Lâm phu nhân đang khóc lóc:
“Trời ơi, Lâm gia chúng ta đúng là bạc mệnh! Mạnh đại tiểu thư lừa nhi tử ta viết hưu thư để cưới nàng ta, giờ nàng ta lại không chịu gả! Nhi tử ta vì thế mà thổ huyết ngất xỉu, còn nàng ta thì định gả cho người khác! Trên đời sao lại có chuyện vô lý như vậy?!”
“Ta mặc kệ! Tam cô nương đã bị hưu bỏ, vậy Mạnh đại tiểu thư phải thay nàng gả cho nhi tử ta để xung hỉ! Nếu các ngươi không cho ta một lời giải thích thì hôm nay ta không đi đâu hết!”
Ta nhếch môi cười khẽ.
Lâm phu nhân đúng là người thông minh, vừa nhận được tin tức đã vội vã tới gây chuyện.
Cũng đúng thôi, khi thấy được cọng rơm cứu mạng, ai lại không nắm chặt?
Đích tỷ kinh hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt rối loạn.
Nàng ta quay lại nhìn ta, môi run rẩy:
“Sao bọn họ lại biết? Sao lại tới tận cửa làm loạn như vậy?”
Ta lắc đầu, đang định đáp thì bên ngoài bỗng có người hét lớn:
“Ôi trời ơi! Hắn tỉnh rồi!”
“Lâm tiểu tướng quân tỉnh lại rồi!”
Chiếc lược cưới trong tay đích tỷ rơi “keng” xuống đất.
Nàng ta hoảng loạn túm lấy tay áo nha hoàn, đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt tái nhợt.
Lâm Vị được người dìu vào cửa thì trông thấy cảnh ấy.
Hắn lảo đảo đứng lên, sắc mặt trắng bệch, cả người tiều tụy như thể đã dốc hết sức tàn.
Ta cụp mắt.
Với bộ dạng ấy, hắn đã như nỏ mạnh hết đà, e rằng tiên nhân cũng khó giữ được mạng.
Hồi lâu, Lâm tiểu tướng quân mới cố sức lên tiếng, giọng run rẩy:
“Hoan nhi, ta hỏi nàng, nàng thực sự tình nguyện làm thiếp cho người chứ không chịu về xung hỉ cho ta sao?”
Hắn nhìn chằm chằm vào người trong lòng.
Đích tỷ bị ánh mắt ấy nhìn đến không trốn nổi, chật vật quay mặt đi:
“Tiểu tướng quân, ta với chàng không có gì cả, xin chàng buông tha cho ta.”
Ánh mắt Lâm Vị vốn tràn đầy hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt.
Hắn khẽ cười giễu, cất giọng khàn khàn:
“Hóa ra, nàng từ đầu đến cuối đều lừa ta.”
“Hóa ra… chỉ có ta tự mình đa tình.”
“Mạnh Trì Hoan, người như nàng… không xứng có kết cục tốt.”
Đích tỷ cắn môi ra vẻ ấm ức, không dám nói lời nào.
Hắn không nói gì thêm, ánh mắt lướt qua nàng rồi dừng lại trên người ta.
Khuôn mặt hắn tái nhợt không còn chút huyết sắc, trong mắt là vô vàn tiếc nuối và bi thương.
Hắn khẽ mỉm cười, môi mấp máy:
“Xin lỗi, Mạnh Thủy…”
Chữ “Dao” còn chưa kịp thốt ra mà cả người hắn đã đổ sụp xuống đất, ngã mạnh như một thân cây đổ rạp.
Âm cuối cùng ấy mãi mãi tan biến trên đầu môi.
“Vị nhi!!!”
Tiếng gào xé gan xé ruột vang vọng khắp Mạnh phủ.
Lâm tiểu tướng quân, mười chín tuổi, chết bệnh tại phủ Mạnh.
12
Toàn Mạnh phủ rối tung rối mù.
Hỷ sự biến thành tang sự, nhưng việc thành hôn lại không thể trì hoãn.
Phủ Đại hoàng tử đã cử người đến đón tân nương.
Tân nương xung hỉ liên quan đến quá nhiều lợi ích, hôn lễ này… không thể dừng.
Đích tỷ khiếp đảm nhìn thi thể trên đất, chân lùi mãi không thôi, toàn thân run rẩy.
Mạnh phu nhân tới muộn chỉ biết nắm tay nữ nhi, không rõ là đang an ủi bản thân hay an ủi nàng:
“Đừng sợ, Hoan nhi… cưới đi, cưới trước rồi tính sau.”
Nếu hôm nay không cưới thì danh tiếng của đích tỷ xem như bị hủy hoại, cả đời cũng khó gả nổi.
Người của phủ Đại hoàng tử chẳng phải hạng đơn giản, họ rất nhanh đã khống chế được vụ rối loạn do cái chết của Lâm tiểu tướng quân gây ra, đưa tân nương lên kiệu hoa.
Tiếng kèn rộn rã lại vang lên.
Kiệu cưới dần dần khuất xa.
Mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, trời quang mây tạnh.
Nhưng ta biết, đây… chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão.
Đến khi phu nhân phủ Quốc công biết chuyện thì mọi sự đã quá muộn.
Người lên kiệu là đích nữ Mạnh phủ chứ không phải thứ nữ Mạnh Thủy Dao.
Chính phi của Đại hoàng tử vốn đã không muốn chấp nhận trắc phi, nay biết người bị cưới nhầm lại là một kẻ tai tiếng thì nàng ta cũng chẳng để tâm, thậm chí còn cảm thấy vừa ý.
Thế nên khi phu nhân phủ Quốc công đến chất vấn, đích mẫu đã chuẩn bị sẵn lời đối đáp.
Di nương ta vừa cười vừa kể lại những trò bẩn thỉu ấy.
Bà bảo Mạnh Trì Hoan luôn miệng khẳng định bản thân là “thiên vận phúc nữ”, có thể sinh con cho Đại hoàng tử.
Thậm chí nàng ta còn tự tin nói rằng chỉ cần bản thân sinh ra hoàng tôn, bao nhiêu tai tiếng hiện tại sẽ lập tức xoay chuyển càn khôn.
Phủ Quốc công và Đại hoàng tử bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng chấp nhận.
Bằng không thì bao công sức đổ sông đổ biển hết.
Di nương còn nói phu nhân phủ Quốc công còn ngầm ám chỉ muốn cưới lại ta về làm thiếp cho thế tử.
Dù hiện tại Giả Sanh không có gì bất ổn, nhưng cái chết của Lâm Vị vẫn khiến bà ta sợ hãi.
May thay phụ thân ta đến kịp lúc, nói rằng ta đã tái giá thì chuyện ấy mới thôi.
Di nương đùa giỡn được một lúc rồi lại trở nên lo lắng:
“Dao nhi, con nói với Mạnh Trì Hoan là con có phương thuốc cứu người nên nàng ta đã trộm phương thuốc đó đi…”
“Liệu… có hại gì cho Đại hoàng tử không?”
Ta bật cười, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay bà an ủi:
“Đừng lo, nương. Đó đều là phương thuốc bổ khí dưỡng huyết thôi mà.”
Di nương thở phào:
“Vậy thì tốt.”
Ta lắc đầu.