Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta nghiêng người né tránh nhưng bất cẩn đụng vào một nha hoàn đang vội vã chạy vào.
Nha hoàn không thèm nhìn ta mà bước lên trước, khẩn trương bẩm báo:
“Phu nhân, Lâm lão phu nhân tới, trông vô cùng gấp gáp. Chúng nô tỳ ngăn không nổi, giờ bà ấy đang tiến về phía này.”
“Bà ta đến làm gì?”
Định Quốc công phu nhân vừa giận vừa khó chịu, mày nhíu thật chặt.
Nha hoàn liếc ta một cái, lắp bắp:
“Nghe nói sau khi Lâm tiểu tướng quân hưu thê thì thân thể không khá lên nổi. Giờ bệnh cũ tái phát, hôn mê bất tỉnh.”
“Lão phu nhân hết cách, không biết từ đâu nghe được tin phủ Quốc công muốn hưu thê mà lại muốn đến tìm thế tử phi… mong được cưới về lại để xung hỉ…”
Giọng nàng càng nói càng nhỏ, cho đến khi bị ánh mắt giận dữ và kinh ngạc của phu nhân nhìn chằm chằm thì không nói thêm được nữa.
“Nực cười!”
Phu nhân ném vỡ thêm một chén trà nữa, cả người đầy sát khí.
“Ý ngươi là, người đã được người xung hỉ cứu sống, một khi bị hưu thì sẽ… chết lại sao?”
Nha hoàn sợ đến phát run, quỳ rạp xuống đất dập đầu không ngừng.
Đình Quốc công phu nhân trừng mắt nhìn cái trán rớm máu của nàng, không biết nghĩ đến điều gì mà đồng tử bỗng co lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào tờ hưu thư trong tay ta.
Tay ta hơi khựng lại rồi chậm rãi gấp tờ giấy, cất vào tay áo.
Ta biết bà ta nghĩ đến Giả Sanh rồi.
Nếu không có ta, Giả Sanh liệu có trở nên giống như Lâm Vị – nguy kịch lần nữa?
Bàn tay đặt trên bàn của bà ta nổi gân xanh, làn da trắng bệch cứng đờ.
Giọng nói vốn sắc lạnh giờ mang theo chút run rẩy khó che giấu.
Bà ta khàn giọng, thấp giọng gọi:
“Dao nhi…”
Ta khẽ cong môi, còn chưa kịp trả lời thì tay đã bị người kéo lấy.
Là Lâm lão phu nhân cuối cùng cũng vào đến nơi.
Bà ta vừa trông thấy ta thì ánh mắt liền sáng lên như thấy được cứu tinh:
“Dao nhi, con theo ta về đi. Chỉ cần con đồng ý quay lại xung hỉ, ta sẽ để Vị nhi cưới con làm chính thất.”
Nghe vậy, ta muốn cười cũng không nổi.
Đến giờ phút này bà ta còn nghĩ đến chuyện cho ta làm chính thê hay làm thiếp thất.
Ta rút tay lại:
“Lão phu nhân, muộn rồi.”
Thấy sắc mặt bà ta xám xịt, ta chẳng buồn lưu tình:
“Sinh tử có số, lão phu nhân nên tìm cao nhân khác đi.”
Từ ngoài cửa, ta trông thấy đại ca thứ xuất của ta đến đón.
Lần thứ hai rồi, vẫn là huynh ấy đến đón ta trở về.
Đại ca lần này đến với mặt mày buồn bã, giống như đời này, ta… chẳng thể nào gả đi được nữa.
Định Quốc công phu nhân đứng bên cửa, bàn tay siết chặt khăn tay, thần sắc đầy do dự.
Chọn nam nhi hay nữ nhi?
Chọn gia nghiệp hay tình thân?
Đó là vấn đề bà ta đang phải đối mặt.
Hồi lâu, Đại Quốc công phu nhân mới khẽ hỏi ta:
“A Sanh… có thể sẽ gặp chuyện sao?”
Ta bật cười:
“Làm sao ta biết được?”
“Phu nhân, nhân quả báo ứng, trên đời đều có luân hồi.”
Rõ ràng bà ta là ngươi cùng đích mẫu bàn mưu tính kế, viết hưu thư rồi gọi đại ca ta đến đón về.
Giờ lại bày ra vẻ mặt hối hận muốn giữ ta lại, thế thì… có ích gì nữa đâu?
9
Khi ta trở về Mạnh phủ, người đón ta lại là đích tỷ.
Trên gương mặt nàng ta là vẻ hả hê không sao che giấu nổi.
“Không phải ai cũng gánh nổi phú quý của phủ Quốc công đâu.”
“Cho dù ngươi có phúc lớn thì cũng chẳng thay đổi được cái thân thấp mệnh tiện.”
Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng ta liền cười không nổi nữa.
Phụ thân ta lập tức bước đến vỗ vai ta, bảo ta sớm chuẩn bị gả vào phủ Đại hoàng tử làm trắc phi.
Phụ thân ta xưa nay rất biết thức thời, chỗ nào có lợi thì nhắm đến.
Giờ thế lực Đại hoàng tử đang lên, nếu ta gả vào thì biết đâu sau này sẽ thành Hoàng phi.
Ông đương nhiên sẵn lòng.
Thấy sắc mặt của đích tỷ đông cứng, ta khẽ nhướng mày:
“Nghe nói Lâm tiểu tướng quân lại bệnh nặng, tỷ tỷ không đến thăm sao?”
Nàng ta thoáng khựng lại, sắc mặt thay đổi.
“Ta và hắn chẳng liên can gì đến nhau. Muội đừng dùng mấy lời đó để ép ta ta.”
Ta khẽ cười.
Xem ra phủ tướng quân… đúng là mất cả người lẫn của.
Đích tỷ ta cuối cùng đã hối hôn rồi.
Nàng ta nghiến răng mắng:
“Tiện nhân! Dù ngươi có gả vào hào môn thì cũng chẳng có kết cục tốt đâu.”
Di nương lại ôm ta khóc.
Bà hỏi, tại sao ta rõ ràng có phúc lớn mà số phận vẫn lận đận trắc trở.
Trắc phi của Đại hoàng tử – nói cho cùng vẫn là thiếp.
Bà khóc vì thấy ta rốt cuộc cũng phải đi lại con đường xưa của bà.
Ta nhẹ giọng dỗ dành:
“Nương, con đã nói rồi, con sẽ không làm thiếp.”
Ta sẽ không làm thiếp, cũng sẽ không đặt niềm tin vào ai nữa.
Lần này ta muốn tranh giành một phen với cái số mệnh buồn cười này.
10
Hai ngày sau, đích tỷ ta đột nhiên chủ động đứng ra xin được thay ta đi xung hỉ.
Nàng ta đứng giữa sảnh đường với thần thái rạng rỡ, ánh mắt đầy quyết tâm chiếm lấy vị trí trắc phi.
“Phụ thân, mẫu thân, nếu tam muội có thể đi xung hỉ thì nữ nhi cũng có thể.”
“Nữ nhi Mạnh gia chúng ta phúc khí dồi dào, đâu chỉ có mỗi muội ấy làm được?”
“Nữ nhi xin thề sẽ sinh được con nối dõi cho Đại hoàng tử.”
“Tam muội chỉ là thứ xuất. Sau này dù Đại hoàng tử đăng cơ thì muội ấy cũng chẳng có địa vị gì đáng kể. Nhưng con thì khác, biết đâu con có thể đem lại danh vị Quý phi cho cả nhà.”
Sắc mặt đích mẫu đầy lo lắng, muốn nói điều gì lại thôi.
Xem ra họ đã âm thầm bàn bạc từ trước, nhưng bà ta vốn không tán thành, chỉ vì không muốn trái ý nữ nhi nên mới không ngăn cản.
Ta cúi đầu làm ra vẻ u sầu thất vọng, nhưng trong góc khuất không ai để ý, khóe môi ta lại khẽ cong lên một nụ cười nhạt.
Ta biết vì sao nàng ta tin chắc mình có thể sinh con cho Đại hoàng tử.
Nhưng… rốt cuộc có thể hay không thì phải thử xem mới biết.
Đúng lúc ta tưởng mình đã thoát thân thành công, chuẩn bị ngồi chờ xem kịch vui thì lại có người đến muốn cưới ta về xung hỉ.
Phụ thân ta kích động đến nỗi nắm chặt tay ta mà nói năng lộn xộn:
“Con có biết không Dao nhi, sau khi tan triều, Thái tử đã đích thân đến tìm ta, ngỏ ý muốn cưới con làm Thái tử phi!”
Ta nheo mắt.
Thái tử… trung cung đích tử – Cố Nguyên Sơ từng được hoàng đế đặt nhiều kỳ vọng.
Nhưng tiếc rằng, năm y mười tuổi bị ngã xuống vách núi, từ đó đôi chân tàn tật, chẳng thể đi lại.
Cũng từ ấy, ngai vàng không còn liên quan đến y nữa, chỉ là hoàng thượng vẫn luôn day dứt nên đến nay vẫn chưa phế ngôi vị Thái tử.
Phụ thân ta len lén nhét vào tay ta một phong thư:
“Thái tử nói đã nghe danh tiếng xung hỉ của con, nếu con không phản đối thì ngài sẽ thỉnh hoàng hậu ban chỉ.”
“Thái tử dặn ta không được tiết lộ chuyện này. Mẫu thân con và những người khác đều chưa biết gì.”
“Thái tử tàn tật đã lâu, nếu con giúp ngài ấy hồi phục… thì là đại công đấy.”
“Dù Thái tử hay Đại hoàng tử lên làm vua thì nhà chúng ta đều lời to!”
“Hà hà, tam nha đầu, phụ thân vẫn quyết định đặt cược vào con. Dù sao con là chính thất, nếu thành công thì là mẫu nghi thiên hạ rồi!”
Trong đầu ta hiện lên hình ảnh một thiếu niên luôn mỉm cười dịu dàng.