Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phó Dự cũng không tức giận, cúi đầu, chậm rãi giúp ta rửa sạch thân .
Ta áp mặt vào ngực hắn, tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo dữ tợn đã từ lâu in hằn trên da thịt ấy.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng hỏi một câu:
“Phó Dự… đau không?”
Sáng hôm tỉnh dậy, bên cạnh đã không ai.
Tiểu nha hoàn hầu hạ , Phó Dự từ sáng sớm đã vào cung.
Ta thay y phục đến tiền sảnh dâng trà.
Phó Dự mồ côi cha từ nhỏ, nhà vài người anh chị.
Đại ca hắn là phụ thân Phó Túc- Phó Hạc.
Năm xưa tai nạn gãy chân, từ đó chán đời màng sự.
Giờ đây người nắm quyền phủ là đại tẩu cũng là chồng trước ta, nay là Phó đại phu nhân.
trước ta gả vào phủ họ Phó được diện gì, đại phu nhân ghét bỏ, luôn kiếm chuyện gây khó dễ.
Ta từng nghĩ, lẽ sẽ khác đi.
Nhưng khi ly trà nóng hổi hất đổ, nước sôi dội lên mu bàn tay ta, ta mới hiểu ra những người ghét ngươi, vốn liên quan gì đến chuyện ngươi là ai.
Phó đại phu nhân cố tình hất đổ trà, một tiếng “ôi chao” giả vờ kinh ngạc, liền vung tay, một nặng nề giáng xuống mặt ta.
“Quả nhiên là đồ quê mùa đến từ nơi nhỏ bé, đến bưng trà cũng không xong. ngươi ngươi kiểu gì vậy hả?”
“Đã bước vào cửa phủ họ Phó, thì là phụ nhân nhà họ Phó. hôm nay là để ngươi quy củ. Nếu ngươi là người hiểu chuyện, thì phải biết cảm kích.”
“Những phép tắc mà ngươi không , thì ta sẽ , kẻo ngày mất mặt nhà họ Phó.”
Ta cắn chặt răng, cố nhịn cơn đau rát bên má.
Ta quá hiểu rõ Phó đại phu nhân nếu hôm nay ta không nhịn, nàng ta sẽ càng nhiều cách để dày vò ta.
trước, vì ta không nhịn được một câu, mở miệng phản bác, nên mới bà ta ép đến trọng bệnh, mất mạng âm thầm.
Giờ ta nhịn xuống, nhưng … sẽ tìm cách đòi từng chút một.
“Từ Chiêu Chiêu, ngươi là bánh bao mềm nhũn sao?”
Một mang theo chút lẽo bất ngờ vang lên phía .
Ta đang ngẩn người, thì Phó Dự đã bước đến cạnh ta, siết lấy tay ta, kéo ta từ dưới đất dậy.
Hắn cúi người, vỗ nhẹ bụi bẩn dính trên vạt váy ta.
Một tiếng “Tứ đệ…” đại phu nhân nghẹn cổ họng, ra hơi, nuốt không trôi.
Cả phòng im phăng phắc.
Phó Dự phủi sạch lớp bụi, thẳng dậy, tay nâng mặt ta lên, nhìn kỹ chốc lát, nhẹ mà :
“Đau không?”
Trước mặt bao nhiêu người, ta không mở miệng “đau”.
“Ta véo mặt nàng hơi mạnh một chút, đã kêu đau rồi.”
“Giờ thành vậy, im tượng.”
Phó Dự nhếch môi cười một tiếng:
“Từ Chiêu Chiêu, ai nàng thành ra nhu nhược vậy?”
Phó Dự trầm :
“ .”
Ta trừng to , không tin nổi nhìn hắn.
Hắn điên rồi sao? Người đó là đại tẩu ruột hắn đấy!
Phó đại phu nhân tức đến mặt đỏ bừng:
“Phó Dự, ngươi biết tôn ti trật tự không hả?”
“Tôn ti?”
Phó Dự nghiêng đầu, ánh hờ hững rơi xuống người đại phu nhân, điệu gió lướt qua mặt nước:
“ về tôn ti, phu nhân ta là thượng, ngươi là hạ.”
Hắn từ áo lấy ra một cuộn thánh , giơ lên trước mặt mọi người.
“Chiêu Chiêu là tam phẩm cáo mệnh do hoàng thượng thân phong. Đại tẩu, ngươi mắng nhiếc, đập cáo mệnh phu nhân, hôm nay ta đưa ngươi vào ngục, người ngoài cũng lý do để bắt bẻ.”
Hắn… từ bao giờ đã thay ta xin được cáo mệnh tam phẩm?
trách sáng sớm vội vào cung thì ra là đi xin thánh cho ta.
Ta kịp suy nghĩ kỹ, đã nghe thấy Phó Dự vang lên đầy uy nghi:
“Từ Chiêu Chiêu, ta bảo nàng , nàng đấy làm gì?”
Phó đại phu nhân tức giận gào lên:
“Ngươi dám!”
Phó Dự khoanh tay bên, ánh rơi thẳng xuống người ta, nặng nề đè lên vai.
Ta siết chặt tay, từng bước tiến đến trước mặt đại phu nhân, không do dự giơ tay, bốp một tiếng thẳng vào mặt bà ta.
trước , mối hận , ta vẫn nuốt trôi.
giơ tay lần nữa, nhưng ấy kịp rơi xuống mặt Phó đại phu nhân…
Phó Túc từ ngoài xông vào, chắn trước mặt bà ta.
nặng nề ấy liền giáng thẳng lên mặt hắn, khiến đầu hắn lệch sang một bên.
Hắn khàn :
“Hết giận ? Nếu … tiếp, ta sẽ không tránh.”
Ta nắm chặt bàn tay tê rần, nghiến răng, vung tay lần nữa thêm một cú thật mạnh, không chút do dự.
Nếu không phải vì hắn lùng nhìn năm xưa, ta trước sao giày vò đến nỗi uất mà chết?
Phó đại phu nhân sững sờ chốc lát, rồi hét lên the thé:
“Con tiện nhân! Ngươi dám con trai ta?! Ta liều mạng với ngươi!”
Phó Túc vội vàng giữ chặt mình , ánh nhanh chóng liếc qua Phó Dự rồi cố định trên người ta đôi đỏ ngầu là nỗi ăn năn gần xé nát hốc .
“Hãy để nàng .”
“Ta nợ nàng.”
“Chiêu Chiêu, xin lỗi… khi xưa ta đã không về phía nàng, không… không bảo vệ nàng.”
Đúng vậy.