Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Ta đứng dậy định rời đi, chẳng ngờ lại lỡ tay hất ngã kệ sách bên giường.
Từ đó rơi ra những bức họa nhỏ, là chân dung ta thuở thiếu nữ, ngày thành hôn mười dặm hồng trang, thậm chí đến dáng vẻ tiều tụy lúc lưu đày, không sót một giai đoạn nào, mà mỗi bức lại đều được vẽ vô cùng tinh tế.
Phó Cảnh Doãn nghe tiếng động, cuống quýt lần đường đến bên ta, dìu ta dậy.
“Có thương tích gì chăng? Ninh An, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta nhìn hắn, trong lòng rối bời. Ngoài hắn ra, trong Phó phủ này còn ai dốc lòng vẽ những bức họa ấy?
“Phó Cảnh Doãn…” Ta run giọng hỏi, như mang theo chút kỳ vọng chưa dứt. “Phải chăng ngay từ đầu, ngươi đã động lòng với ta?”
Phó Cảnh Doãn vội vã đỡ ta ngồi lại ghế.
“Việc ấy… quan trọng lắm sao?” Hắn khẽ hỏi.
“Quan trọng. Sao lại không quan trọng? Nếu ngươi yêu ta, cớ sao lại khiến ta chịu khổ đến nhường ấy?”
“Nếu ta nói, tất cả đều là để bảo hộ nàng thì sao?”
Ta không hiểu, liền gặng hỏi: “Nói rõ xem, rốt cuộc là chuyện gì?”
16
Phó Cảnh Doãn thở dài, trầm mặc một hồi lâu rồi mới phất tay cho hạ nhân lui ra, chậm rãi kể lại mọi chuyện.
Ta nghe xong, chỉ cảm thấy bản thân đã trách lầm hắn.
Trong lời hắn kể, phụ thân ta vốn là người trung nghĩa, là tấm gương cho thương nhân thiên hạ.
Trước cả khi ta động tâm với hắn, Phó gia cùng nhà ta đã có giao hảo.
Năm ấy quốc khố hao hụt, ngoại bang xâm phạm, phụ thân ta tuy chỉ là thương hộ, song hiểu rõ đạo lý: nước mất thì nhà chẳng còn.
Phó tướng quân, thân phụ của hắn, và phụ thân ta vốn quen biết đã lâu.
Phụ thân chẳng những quản lý sản nghiệp đâu ra đấy, mà còn ngụy trang các xe lương thảo thành đoàn thương đội nhà ta, giúp triều đình giải nguy.
Thuở ban đầu, Phó Cảnh Doãn ra trận bị gian thần trong triều ngáng trở, phụ thân ta không tiếc sức mà âm thầm trợ giúp.
Phụ thân biết ta si mê hắn, trong lòng cũng vì ta mà mừng rỡ.
Nhưng thiên hạ chưa yên, biên cương còn chiến sự, đâu thể có bình an nếu chẳng có người liều thân nơi sa trường?
Hóa ra, Phó Cảnh Doãn sớm đã biết ta là ai.
Thuở thiếu thời, khi hắn lưu lạc bên ngoài, ăn xin khắp nơi, đã từng gặp ta và phụ thân bố thí cháo ngoài thành.
Chỉ là khi ấy hắn là một tiểu ăn mày, ta không nhận ra.
Nghe tới đó, ta đã hiểu dụng ý của hắn.
Phụ thân ta vì quốc gia mà xuất lực, hắn cưới ta là hồi đáp.
Nhưng thời điểm ấy, chúng ta không đúng lúc, tình chưa chín, duyên chưa đủ.
Hắn muốn giữ ta lại bên người, an ổn sống trong Phó phủ, không ngờ gian thần ra tay trước, mưu hại phụ mẫu ta.
Hắn ra tay không kịp, liền sợ có người nhằm vào ta, bèn cùng Đại Lý Tự bày trận, giả ý tội danh, lưu đày ta đến nơi biên ải xa xôi, để ta không còn bị nhắm tới nữa.
Trên đường đưa ta đi, hắn vẫn âm thầm đi theo hộ tống.
Vì bảo vệ ta – giọt máu cuối cùng phụ thân để lại – hắn còn bôi thuốc đặc chế, hủy đi dung mạo của ta, đưa ta đến tiểu trấn nơi hắn từng đóng quân.
Lão Hồ vốn là thầy thuốc bản xứ, từng cứu trị binh lính bị thương.
Năm xưa, ngoại địch tràn tới, đoạt đi thê nữ của ông.
Phó Cảnh Doãn đưa ta tới, kể cũng là đưa một tia ấm giữa thời loạn.
Ta và lão Hồ, như hai hạt cát bé nhỏ trong cõi hỗn mang, tựa vào nhau mà sưởi ấm qua ngày.
Phó Cảnh Doãn an bài thỏa đáng cho ta, liền quay về kinh xử lý nốt lũ gian tế còn sót lại trong triều.
Hắn rửa sạch oan khuất cho phụ mẫu ta, cũng cứu giúp không ít trung lương bị hàm oan.
Đến lúc bắt được đầu lĩnh gian thần, tên ấy lại trốn thoát khỏi kinh thành.
Phó Cảnh Doãn truy đuổi mãi đến tận Cốc Người Chết.
Tên gian đó biết Phó Cảnh Doãn từng lưu đày ta tại nơi ấy, liền oán hận thấu xương, hận không thể giết ta ngàn lần.
Nếu không nhờ phụ thân ta, kế sách vây thành của địch quốc hẳn đã thành công.
Hắn căm hận mưu kế “đèn dưới bóng tối” của phụ thân, khiến bao năm bố trí của địch tan thành mây khói.
Hai người đánh nhau tại Cốc Người Chết, một trận sinh tử, kẻ nào cũng thương tích đầy mình, không rõ ai thắng ai thua, chỉ thấy một phen máu lửa kinh tâm.
Phó Cảnh Doãn nhân lúc hắn sơ ý, nhanh như chớp đâm thẳng vào tâm mạch.
Tên kia trước khi ngã xuống, vẫn kịp dồn toàn lực phản đòn, chưởng thẳng vào trán Phó Cảnh Doãn, khiến hắn ngã nhào xuống đáy cốc.
Dưới đáy cốc là thi thể của những binh sĩ chiến tử, dân lưu vong, chiến sự mới qua chưa lâu, máu thịt vẫn chưa phân hủy hết.
Nhờ thế Phó Cảnh Doãn mới thoát chết trong gang tấc.
17
Nghe xong lời kể của Phó Cảnh Doãn, trong lòng ta như có điều bừng tỉnh.
Hóa ra người thân của ta, đều là anh hùng.
Hóa ra, ta được bao người dốc lòng bảo vệ đến cuối cùng.
Ta từng oán trách hắn, chỉ vì ta chưa nhìn thấu sự tàn khốc của nhân gian.
“Phó Cảnh Doãn, cớ sao ngươi không nói cho ta rõ mọi chuyện từ sớm?”
Nơi đáy mắt ta đã ngân lệ, tự hận bản thân ngu muội.